Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân thoáng nhìn qua, thấy cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn mặc quần yếm, thân cao 1m65, chính là một sự hoàn mỹ của tạo hóa.
Không thể tưởng tượng được, đây chính là người triền miên với anh đêm qua.
"Anh Kiều, chào buổi sáng!" Ôn Đề Nhi cười híp mắt đi tới, rất tự nhiên ngồi xuống vị trí thứ ba trên ghế sa lon.
Ánh mắt của Kiều Thừa Huân trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô, đột nhiên hỏi một câu khiến cô vô cùng khó hiểu: "Cô có hộ chiếu không?"
Ôn Đề Nhi giật mình, sao Kiều Diêm Vương lại đi hỏi chuyện này làm gì?
Thấy cô không trả lời, cha cô ở bên hấp tấp trả lời: "Đề Nhi còn chưa làm hộ chiếu, anh Kiều hỏi điều này để làm gì vậy?"
"Lấy hộ khẩu, thẻ căn cước ra đây, tôi đưa cô ấy đi làm!" Kiều Thừa Huân trả lời.
Hai cha con mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Ôn Đề Nhi cười ha hả hỏi: "Anh Kiều, ý của anh là..."
Ý gì vậy?
Kiều Thừa Huân: "Làm phiền bác Ôn rồi!"
Ôn Chấn Quốc là người từng trải, ánh mắt nhìn sự việc đã vô cùng sắc bén, tên họ Kiều này đột nhiên tới tìm Đề Nhi, tuyệt đối không phải chỉ là đến chơi mà thôi.
Nói chung, cứ đợi xem đã.
"Ồ, xin đợi một chút, tôi lập tức đi lấy hộ khẩu, còn thẻ căn cước do Đề Nhi cầm!" Dứt lời, Ôn Chấn Quốc xoay người đi lên lầu.
Ôn Đề Nhi dựa vào trực giác của mình, tên Kiều Diêm Vương này lại rảnh rỗi tới đưa cô đi làm hộ chiếu?
Nói đùa sao, cô đâu có ngu.
Tuyệt đối có ý đồ khác.
"Anh Kiều, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
"Làm hộ chiếu cho cô, sau này cần dùng tới!"
Kiều Diêm Vương không phải người nói nhiều, Ôn Đề Nhi cũng không muốn so đo với tên mặt lạnh này, liền rơi vào trầm mặc.
Không bao lâu, Ôn Chấn Quốc cầm hộ khẩu xuống, tự tay giao cho Kiều Thừa Huân.
Kiều Thừa Huân nhận lấy, nói với Ôn Đề Nhi: "Thẻ căn cước cô vẫn cầm chứ?"
Ôn Đề Nhi gật đầu, đương nhiên là cô có thói quen mang theo thẻ căn cước và điện thoại theo bên người.
"Đi thôi!" Kiều Thừa Huân đứng dậy rời đi.
Ôn Đề Nhi không nhúc nhích, đó không phải là tác phong của cô.
Ôn Chấn Quốc cau mày nói: "Đề Nhi, con còn ngồi đó làm gì, cậu ấy gọi con đi kìa!"
"Cha, con không muốn đi!" Vẻ mặt Ôn Đề Nhi tùy hứng nói.
Ôn Chấn Quốc sâu xa nói: "Tối hôm qua con và anh Kiều làm gì, con cho rằng có thể coi như chưa có gì xảy ra sao? Có mấy lời nhất định phải nói cho rõ ràng, đừng làm hỏng danh tiếng của nhà họ Ôn chúng ta!"
"Cha, con đi... con đi!" Ôn Đề Nhi không sợ bị người khác dạy dỗ, chỉ sợ nghe người ta "niệm kinh", lỗ tai như sắp hư luôn vậy, nhanh chóng chuồn đi.
Ôn Đề Nhi đi tới trước chiếc xe Maybach mà Kiều Thừa Huân đi tới đây, đó là một chiếc xe vô cùng xa xỉ.
Kiều Thừa Huân dừng bước trước cửa bên trái, xoay người nhìn qua, khoảng cách mười mấy thước, Ôn Đề Nhi có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh ập tới.
Ôn Đề Nhi kiên trì đi tới, lúc tới nơi, Kiều Thừa Huân đã ngồi vào trong xe, cô cũng ngồi ở ghế sau theo anh.
Xe chậm rãi lăn bánh, Ôn Đề Nhi lúc này mới đi vào vấn đề: "Anh Kiều, chúng ta đều hiểu rõ, anh nghìn dặm xa xôi tới làm hộ chiếu giúp tôi, đây là có ý gì?"
"Đến nơi cô sẽ biết!" Kiều Thừa Huân ưu nhã nói một câu thần bí.
Ôn Đề Nhi trong lòng thầm mắng một tiếng, bỏ điện thoại ra chơi.
Trên đường ngừng lại khoảng mười phút, Ôn Đề Nhi bị Kiều Thừa Huân lôi xuống xe, hai người mỗi người làm một tờ giấy chứng nhận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]