Trong nhà giáo sư Kiều chật kín người, có người học cùng khóa, có anh chị học khóa trên, Biên Bình ở Sở Công an tỉnh cũng có mặt. Phương Mộc cúi đầu chào anh ta, vội vàng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. 
Cô nghẹn ngào nói: “Ông nhà tôi, tối hôm kia nói đi ra ngoài gặp người bạn, cũng không nói đã gặp ai đã đi rồi. Tôi chờ đến hơn 11 giờ vẫn không thấy ông ấy quay về, di động cũng tắt máy. Tôi nghĩ cũng có thể đi ăn cơm, rồi đi tắm hơi. Tôi đi ngủ trước. Suốt cả ngày hôm qua cũng không về nhà, di động vẫn tắt máy. Tôi cứ tưởng ông ấy đã đi dạy luôn, ai ngờ, cho đến tận bây giờ, cũng không có tin tức gì…” 
Điện thoại cô chợt vang lên, cô vội vàng lao đến nhấc máy: “A lô? Ừ…” Giọng cô lập tức trầm xuống, “Đặt vé máy bay rồi à? Ừ, về đi, giúp mẹ tìm bố con, ừ, được, được.” 
Gác điện thoại, cô không kìm nén nổi tâm trạng của mình, lại khóc hu hu. Biên Bình đứng dậy, dìu cô ngồi xuống ghế sofa, ngồi bên cạnh khuyên nhủ. Cô nắm lấy tay Biên Bình, “Tiểu Biên, cô nhờ em, nhất định phải giúp cô tìm được thầy Kiều, ông ấy đã có tuổi rồi, nếu xảy ra chuyện gì…” 
“Cô ơi, cô đừng suy nghĩ nhiều” Biên Bình vội nói, “Thầy Kiều chưa chắc đã xảy ra chuyện gì đâu, biết đâu thầy đi đến nơi nào đấy điều tra cũng nên.” Có lẽ thấy lời nói của mình không đủ sức thuyết phục, anh vội bổ sung thêm, “Em đã sai người tìm kiếm, sẽ nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thi-dam-mau/1823344/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.