Úc Tùng Niên nhìn anh, Thẩm Thứ trông nghiêm chỉnh như bộ tây trang anh đang mặc vậy. Thẩm Thứ là một người nghiêm túc, cũng không thường xuyên thể hiện cảm xúc của mình.
Sau khi cậu phủ tác phẩm mới hoàn thành một nửa kia lại, hình như Thẩm Thứ cũng không còn hứng thú với nó nữa.
Cậu phát hiện cho dù Thẩm Thứ đang ngồi trên sô pha mềm mại thì anh cũng có vẻ không được thoải mái.
Phần thắt lưng của anh luôn cách lưng ghế một khoảng nhất định. Khi đặt cốc cà phê xuống bàn hầu như không phát ra tiếng động nào, thoạt nhìn khá… đơ.
Vậy nên Úc Tùng Niên không ngồi trên sô pha mà ngồi đại xuống tấm chiếu tatami cạnh bàn trà, duỗi chân thả lỏng, suýt nữa thì chạm vào chân Thẩm Thứ.
Đúng như cậu nghĩ, Thẩm Thứ nhẹ nhàng thu chân lại để tránh tiếp xúc tay chân với cậu.
Thẩm Thứ lại nâng tách cà phê lên. Thường ngày anh rất thích uống cà phê nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi khó khăn để nuốt xuống.
Bởi vì ánh mắt của Úc Tùng Niên khiến anh rất áp lực. Người đàn ông ngồi bên bàn trà, bây giờ đang dùng tay chống cằm, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn anh giống như đang quan sát một sinh vật quý hiếm vậy.
Tuy rằng Thẩm Thứ chỉ nhìn thoáng qua Úc Tùng Niên nhưng cơ bản trong đầu anh đã hình thành nên một hình ảnh rồi.
Ngón tay Úc Tùng Niên thật sự rất dài, cộng thêm khuôn mặt lại nhỏ. Vì vậy khi chống cằm bàn tay lập tức che đi gần nửa khuôn mặt, trông cậu thế này lại đáng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-tam/983310/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.