Chương trước
Chương sau
Thẩm Thứ hít một hơi thật sâu, đắn đo một hồi, sau đó vẫn quyết định từ chối Úc Tùng Niên, nhân tiện phổ cập kiến thức khoa học cho cậu: “Trong tình trạng bình thường, chỉ hôn môi thôi thì sẽ không chảy máu đâu.”

Anh không tin Úc Tùng Niên không có chút kinh nghiệm nào về chuyện này, chỉ đang cố chọc cười anh mà thôi.

Thẩm Thứ đã nhận ra việc Úc Tùng Niên cực kỳ thích trêu chọc mình, nhìn mình lúng ta lúng túng.

Anh không hề tức giận vì điều này, phần nhiều là bất lực do không biết phải làm sao, còn có đôi chút vui mừng nữa. Trêu đùa được với nhau nghĩa là mối quan hệ này của họ đã dần trở nên tốt đẹp hơn.

Cũng may là sau khi trở về sơn trang Thanh Thủy, Úc Tùng Niên không còn chọc anh nữa. Hai bàn tay nắm chặt nhau cũng đã buông ra trên đường về. 

Nếu không phải sợ Úc Tùng Niên phát hiện, anh sẽ tiếp tục nắm chặt bàn tay để lưu giữ độ ấm còn sót lại của cậu càng lâu càng tốt.

Sau khi quay về sơn trang Thanh Thủy, Thẩm Thứ nói với Úc Tùng Niên: “Chiều nay chúng ta còn phải lái xe về. Nếu hai người bọn họ vẫn chưa dậy thì vẫn nên mang cơm lên cho họ.”

Ở sơn trang Thanh Thủy có một nhà hàng hải sản hương vị rất ngon. Đồ ăn do chính tay bà chủ ở đây nấu, nguyên liệu nấu ăn đều là đồ tươi sống.

Lần trước anh đã đến đây ăn rồi, thấy rất thích nên mới muốn dẫn Úc Tùng Niên tới ăn, xem như một món quà.

Thích một người thì một bữa ăn ngon, một bộ phim hay đều muốn chia sẻ với đối phương.

Úc Tùng Niên có vẻ rất quan tâm đến điều này, thế là họ chia nhau đi gọi bạn bè của mình.

Đường về nói thế nào cũng phải mất hai tiếng, nếu hai người Lâm Chí Quân không dậy ăn trưa e là phải bụng đói lên xe mất.

Thẩm Thứ đứng trước cửa phòng Lâm Chí Quân nhấn chuông thật lâu. Lúc này anh mới nghe thấy tiếng bước chân nặng nề bên trong, sau đó cửa bị kéo ra một cách khó khăn, Lâm Chí Quân với sắc mặt xấu xí xuất hiện phía sau cánh cửa.

Vừa nhìn là biết ngay có chuyện gì xảy ra rồi. Ánh mắt Thẩm Thứ lia về phía đôi môi sưng đỏ của Lâm Chí Quân rồi đến dấu tay trên cổ. Do dự một hồi, anh cẩn thận hỏi: “Mày bị Hứa Mộ Thâm đánh hả?”

Lúc Úc Tùng Niên trò chuyện với anh, thực ra cậu có kể lại ngoại trừ nhảy múa, Hứa Mộ Thâm cũng thường xuyên chơi boxing với cậu.

Chẳng qua bề ngoài Hứa Mộ Thâm thoạt nhìn lịch sự văn nhã, trông không giống người sẽ đè người khác xuống đất rồi đấm người ta.

Vốn anh định nhắc nhở Lâm Chí Quân sau, bảo hắn ít ganh đua với Hứa Mộ Thâm một chút, ai ngờ lại không kịp nữa rồi.

Lâm Chí Quân tặng anh ánh mắt khinh thường: “Ai bảo mày tao bị đánh?!”

Rồi lại nghĩ đến Thẩm Thứ chưa từng phát sinh quan hệ gì với người cũ, cho nên có lẽ không đoán được nguyên nhân gây ra tình trạng trước mắt của hắn.

Mà hắn cũng không tính nói, bởi vì quá mất mặt.

Lâm Chí Quân xoay người, khập khiễng đi về phía bàn rồi cầm chai nước lọc lên, sau đó mở nắp uống.

Sau khi tỉnh rượu, hắn lết cơ thể chật vật trốn vào phòng, chưa được bao lâu thì Thẩm Thứ đã xuất hiện.

Vừa mới uống một ngụm nước, hắn liền nghe thấy Thẩm Thứ ở phía sau nói: “Nếu không phải bị đánh vậy tức là bị chịch đúng không?”

Phụt! Lâm Chí Quân phun nước lên thảm, suýt nữa làm mình bị sặc. Hắn lau miệng xong rồi khiếp sợ nhìn Thẩm Thứ.

Thẩm Thứ nghiêm túc bước đến bên cạnh hắn: “Mày bị ép hả? Có mang bao không đấy?”

Lâm Chí Quân há miệng rồi lại ngậm miệng, thật lâu sau mới thốt nên lời: “Tao không bị ép, chẳng qua là sao mày lại…” 

Hình như Thẩm Thứ cũng đoán được hắn suy nghĩ gì trong lòng, ung dung đáp: “Kỳ lạ lắm hả? Từ khi tao biết mày và Hứa Mộ Thâm uống rượu với nhau, tao đã cảm thấy kiểu gì hai người cũng xảy ra chuyện.”

“Chẳng qua tao không nghĩ tới mày trông thế mà lại…” Thẩm Thứ thản nhiên nhìn về phía nửa người dưới của Lâm Chí Quân: “Tư thế đi đứng của mày quá lộ liễu.”

Nếu đã bị Thẩm Thứ vạch trần, Lâm Chí Quân cũng không thèm giả vờ nữa.

Hắn đỡ eo, cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha: “Tao muốn ở sơn trang Thanh Thủy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tao về.”

Thẩm Thứ nói: “Mày không lái xe thì về kiểu gì?”

“Ông già cổ lỗ sĩ ơi, mày không biết bây giờ ứng dụng đặt xe tiên tiến lắm hả. Hơn nữa, phía dưới của tao đâu phải làm bằng sắt, lại còn là lần đầu ngủ với đàn ông, tao không ngồi xe lâu nổi đâu.” Lâm Chí Quân vốn nói năng không thèm giữ miệng, trước mặt Thẩm Thứ lại càng tùy ý hơn.

Thẩm Thứ lấy di động tra bản đồ và hàng quán, sau đó nói với Lâm Chí Quân: “Gần đây không có tiệm thuốc. Tao nghĩ mày nên trở về đi, ghế sau vẫn nằm được mà.”

“Nằm trên đùi ai? Hứa Mộ Thâm hay Úc Tùng Niên?” Lâm Chí Quân không nói nên lời.

“Mày có thể nằm trên đùi tao. Để Úc Tùng Niên lái xe.” Thẩm Thứ đưa Lâm Chí Quân một ly nước ấm: “Trong phòng tao có thuốc chống viêm Ibuprofen, cậu cần không?”

Bây giờ Lâm Chí Quân cực kỳ cần mấy thứ như này. Chỗ đó của hắn vừa căng vừa đau, giống như bên trong bị nhét một cái gì đó. Hơn nữa bọn họ đều uống say quắc cần câu nên không sử dụng biện pháp an toàn, vì thế phía dưới ướt đầm đìa.

Hắn không dám nói với Thẩm Thứ, chỉ nghĩ rằng khi nào trở về phải nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra.

Về phòng lấy thuốc xong, Thẩm Thứ dặn dò: “Mày khoan hẵng uống, chờ tao đến nhà ăn lấy cơm cho mày. Ăn xong mới được uống.”

Lâm Chí Quân yếu ớt vẫy vẫy tay: “Ờ. Mày nhớ khẩu vị của tao đúng không, nhớ mang về mấy món tao thích nhé.”

Thẩm Thứ đáp: “Bây giờ mày không được ăn cay.”

Bàn tay đang múa may của hắn lập tức cứng đờ. Lâm Chí Quân im lặng không nói nữa.

Thẩm Thứ trông thấy dáng vẻ hấp hối của hắn thì không khỏi lo lắng nói: “Thật sự khó chịu đến vậy hả?”

Trước giờ Lâm Chí Quân vốn không thuộc kiểu người đứng đắn. Hắn chống người lên, đánh giá eo và mông Thẩm Thứ rồi kéo người đến trước mặt mình, cuối cùng vén áo anh lên.

Thẩm Thứ hết hồn. Anh cảm giác Lâm Chí Quân đang xoa bụng anh rồi tặc lưỡi nói: “Thứ à, eo mày hơi nhỏ. Mặc dù mày có cơ bụng nhưng không đủ dày, sau này sẽ vất vả lắm đấy.”

“Mày đang lảm nhảm gì vậy?” Thẩm Thứ nhíu mày hỏi.

Lâm Chí Quân ấn ấn cái bụng nhỏ của Thẩm Thứ: “Nếu Úc Tùng Niên chịch mày, chắc chỗ này của mày sẽ bị chọc cho căng phồng luôn đó.”

Thẩm Thứ gạt tay Lâm Chí Quân ra, xấu hổ nói: “Mày chưa tỉnh rượu nữa hả?!”

Lâm Chí Quân oan uổng trả lời: “Tao đâu có nói bậy. Rõ ràng vốn liếng Úc Tùng Niên nhà mày cũng ngon nghẻ phết mà.”

Thẩm Thứ cảm thấy một cơn nóng bốc lên đỉnh đầu: “Không phải… Mày, không đúng. Tại sao mày biết Úc Tùng Niên…”

Mặc dù xấu hổ đến bốc khói nhưng Thẩm Thứ vẫn lập tức bắt được trọng điểm.

Lâm Chí Quân cười gian xảo: “Chẳng phải hôm qua chúng ta ngâm suối nước nóng hả. Lúc Úc Tùng Niên thay quần tao có lén nhìn một tí. Hàng ngon! Chưa phản ứng mà kích thước đã quá đà như vậy, nếu như cương hoàn toàn…”

Hắn lo âu nhìn bụng nhỏ của Thẩm Thứ, như thể đã cảm nhận được ngày hôm sau của anh có bao nhiêu vất vả.

“Tại sao mày biết người vất vả cứ phải là tao cơ chứ?” Thẩm Thứ phản bác.

Lâm Chí Quân hào hứng: “Chứ không lẽ mày nghĩ Úc Tùng Niên sẽ vì yêu mà nằm dưới hả?”

Thẩm Thứ không muốn tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa. Bây giờ anh không khỏi tự hỏi, rốt cuộc ai mới là trai thẳng đây.

Lâm Chí Quân thẳng băng đã 27 năm, không những vừa bảo cong là cong mà còn thích nhìn lung tung… Anh còn chưa được nhìn nữa cơ mà?

Vừa nghĩ tới đây thôi, Thẩm Thứ đã mất hứng: “Trên đường trở về mày đi mà nằm trên đùi Hứa Mộ Thâm. Tên đó làm mày thành ra như vậy, chung quy vẫn nên chịu trách nhiệm đi.”

Lâm Chí Quân không tin nổi đáp: “Không thể nào! Mày đừng có giỡn nhây!”

Thẩm Thứ mới không thèm giỡn với hắn. Anh xoay người rời khỏi phòng, bỏ lại tiếng la hét của thằng bạn trọng sắc khinh bạn ở phía sau cánh cửa.

Đến hành lang ước hẹn, Úc Tùng Niên đã đứng đó đợi từ lâu. Cậu nói với Thẩm Thứ: “Mộ Thâm bảo anh ấy không có hứng ăn, muốn ngủ. Hai chúng ta đi thôi.”

Thẩm Thứ không chắc liệu Úc Tùng Niên có biết sự việc giữa Hứa Mộ Thâm và Lâm Chí Quân không, rốt cuộc cũng không nói thêm gì chỉ gật gật đầu.

Bởi vì cuộc đối thoại vừa nãy với Lâm Chí Quân mà lúc xuống cầu thang, Thẩm Thứ suýt nữa thì vồ ếch.

Úc Tùng Niên nhanh chóng vươn tay kéo anh lại về phía mình, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì thế?”

Sau đó Úc Tùng Niên trông thấy Thẩm Thứ dùng ánh mắt sâu xa liếc nửa người dưới của mình.

“Sao thế, trên quần em dính gì hả?” Úc Tùng Niên thắc mắc.

Trên quần không có gì hết. Thứ mà Thẩm Thứ nghĩ đến là con hàng núp trong chiếc quần kia cơ.

Thực ra anh đã sớm biết, sáng hôm nay anh đã cảm nhận được.

Nhiệt độ nóng hổi bắt đầu từ xương cụt lan đến phần eo.

So với vị trí mà Lâm Chí Quân ấn xuống còn sâu hơn chút nữa.

——————–

Theo đề bài: Khoảng cách từ xương cụt đến eo

Giải: x=20 hoặc x=20+

Bởi vì kích thước không thể lớn hơn 20+, sẽ bị thương nên làm tròn x=20+ thành x=20

Beta: Anh Thẩm đang tính độ dài từ chỗ bị chọc dô đến eo…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.