Đoàn người quay trở lại quận vũ trang Liễu Phượng. Thấy bọn họ quay lại, Hà Minh Hồ và Vương Vũ Phong đã chờ đợi cả đêm liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ra đón: “Thầy, ngài không sao chứ?”
Diệp Phùng khẽ cười: “Có chút phiền phức, nhưng dù sao cũng giải quyết được rồi!”
Hà Minh Hồ thở dài một tiếng: “Thật tốt quá. Cô đã cả đêm không ngủ, một mực lo lắng cho ngài!”
“Thầy không sao là tốt rồi, học trò sẽ phải người đi bảo bình an cho cô biết!”
Bắc Minh Vân ở bên đang định nói gì đó, khi nghe thấy những lời này, một tia ảm đạm lặng lẽ lóe lên trong đáy mắt cô ta.
Diệp Phùng thấy cô ta định nói rồi lại thôi, nghi hoặc nhìn: “Minh Vân, cô có chuyện gì vậy?”
Bắc Minh Vân khẽ lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi hâm mộ thôi. Người yêu của đại ca Diệp rất quan tâm đến anh!”
Diệp Phùng không nghe ra được giọng điệu của cô, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đúng vậy, kiếp này gặp được Tổ Nghi là may mắn của tôi!”
“Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, tôi đưa cô đi gặp một lần!”
Bắc Minh Vân cúi đầu, để tóc mái dài che đi cảm xúc mất mát, khi nghe thấy lời của Diệp Phùng, cô ta mất tự nhiên mỉm cười: “Được!”
Diệp Phùng gật đầu, sau đó nhìn về phía đại đội trưởng ở huyện Liễu Thành, lời nói của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Thành chủ của thành phố Nam Vân ở đâu?”
Đội trưởng hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng thêm vài phần kính: “Theo chỉ thị của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-su-xuat-son/1649801/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.