Nhìn Nhiếp Binh chết thê thảm ở trước mặt thì sắc mặt của Địch Lợi Tư trắng bệch, toàn thân ông ta run rẩy lùi về một góc tường, sợ hãi nói: “Anh... anh muốn làm gì?” Đôi mắt của Diệp Phùng di chuyển, khỏe miệng cong lên tia quỷ dị: “Bắt cóc vợ của tôi thì có phải Trát Mộc Lí đang muốn kết thù với bồn để sư hay không?” Nghe thấy câu nói này thì đầu óc Địch Lợi Tư linh hoạt nghĩ tới sự khủng bố của một đế sư trong truyền thuyết, nhưng sự trung thành đã đánh bại sự sợ hãi, ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phùng và nói: “Không, chuyện này không hề liên quan tới đại vương tửTrát Mộc Lí." “Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm chủ.” "Ö?" Diệp Phùng nhưởng mày hứng thú nhìn ông ta: "Không ngờ rằng ông lại trung thành như thế.” Lời nói xong khẩu khí của anh đột nhiên thay đổi, mang theo sự lạnh giá trực tiếp chỉ thẳng vào Địch Lợi Tư:”Vậy ông có biết nếu như ông nhận hết tội thì hậu quả sẽ như thế nào không?” Sắc mặt của Địch Lợi Tư trắng bệch nhưng mà ông ta vẫn cứng rắn nhìn Diệp Phùng và nói: “Diệp Phùng, tôi biết là anh rất lợi hại. Nhưng mà ở đây là Ả Rập anh không nên nhúng tay vào những chuyện không liên quan tới mình.Thắng lợi, luôn luôn thuộc về đại vương tu." Nói xong trong đôi mắt ông ta hiện lên một tia kiên định, rồi ngẩng đầu lên trời hét lên một tiếng: "Đại vương tử điện hạ, Địch Lợi Tư đi trước đây.” Nói xong câu này ông ta móc một con dao từ trong người ra cửa một nhát vào cổ mình. Sau đó một tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe vàng kim của A Minh Hãn dừng ở bên cạnh. Anh ta từ trên xe đi xuống, trước tiên là nhìn Diệp Phùng và Hà Tổ Nghi sau đó mới quan tâm hỏi: “Mọi người không sao chứ?" Diệp Phùng nhìn thi thể của Địch Lợi Tư sau đó thở dài và nhẹ lắc đầu: “Không sao.” Thuận theo ánh mắt của anh nhìn tới thì A Minh Hãn nhếch miệng: “Nhân phẩm của anhtrai tôi chẳng ra làm sao cả nhưng lại thu nạp được một thuộc hạ tốt như thế, chỉ là đáng tiếc thật Diệp Phùng gật nhẹ đầu sau đó mở miệng hỏi: "Thẩm vấn quản gia của anh như thế nào rồi.” “Đừng nhắc tới nữa! Còn chưa hỏi được mấy câu thì căn bệnh tim đã tái phát nên chết rồi.” “Cho nên bây giờ chúng ta vẫn chưa có đủ chứng cứ để nằm đuôi Trát Mộc Li?” A Minh Hãn gật đầu” Từ trước tới nay Trát Mộc Lí làm chuyện gì cũng rất gọn gàng rất khó năm được đuôi anh ta. “Vậy tiếp theo đây anh có cách gì không?” Nghe thấy thế một A Minh Hãn từ trước tới giờ vẫn luôn cợt nhả thì lúc này dưới đáy lạnhcũng lóe lên tia lạnh lẽo: “Tôi vốn dĩ không muốn tranh ngôi vị với anh ta mà chỉ muốn yên tĩnh làm một bạo chúa nơi sơn lâm mà thôi. Nhưng mà Trát Mộc Lí luôn luôn cảm thấy sự tồn tại của tôi chính là sự uy hiếp cho ngôi vị của anh ta. Anh ta không niệm tình anh em vẫn luôn muốn giết tôi, sao tôi có thể ngồi yên chờ chết được chứ?” "Sợ rằng sau tối hôm nay thì thể diện cuối cùng giữa hai chúng tôi sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Từ ngày mai trở đi sẽ chính thức chiến tranh với nhau rồi.” Nói xong ánh mắt của anh ta nhìn Diệp Phùng như xin lỗi: “Xin lỗi nhé bạn của tôi khiến anh bị liên lụy rồi. Diệp Phùng cười vỗ vai A Minh Hãn: “Nếu anh đã gọi tôi một tiếng bạn bè thì giúp đỡ bạn bè là điều tất nhiên mà."Được rồi, không còn sớm nữa rồi chúng ta về thôi.” Một đoàn người sau khi rời đi không bao lâu thì trong bóng đêm xuất hiện một bóng người, người đó nhìn thi thể dần lạnh lẽo của Địch Lợi Tư một lúc rồi cũng nhẹ nhàng rời đi luôn. Trong biệt thự của Trát Mộc Lí, Trát Mộc Lí ném chiếc ly xa hoa quý giá xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, gương mặt tức giận nói: “Phế vật, Địch Lợi Tư chính là một tên phế vật.” “Đại vương tử." Đối diện với anh ta là một người đàn ông đeo khẩu trang, giọng nói bình tĩnh: “Tuy rằng vì người mà thủ hạ chết hết, nhưng tam vương tử A Minh Hãn lại không nắm được thóp của người."Nhưng mà trải qua chuyện tối ngày hôm nay thì đã khiến Diệp Phùng lật mặt với người. rồi. "Người cảm thấy bây giờ, giữa người và A Minh Hãn vương tử còn có một chút khả năng hòa giải nào không?” Trát Mộc Lí hơi run người một chút, sau đó vẻ mặt thù địch tăng lên gấp ba lần: "Cho dù không có Diệp Phùng thì bổn vương tử và A Minh Hãn cũng không thể nào có khả năng hòa giải. “Ngôi vị chỉ có một, nếu không phải nó chết thì chính là ta chết “Tôi xin thắng thần nói, bây giờ bên cạnh tam vương tử A Minh Hãn có sự giúp đỡ của đế sư Diệp Phùng kia thì với thực lực của người bây giờ thì không phải đối thủ của tam vương'Ngươi... Trát Mộc Lí nhất thời tức giận, nhưng trên gương mặt cũng lộ ra sự lo lắng. Bởi vì anh ta cũng phải thừa nhận rằng lời người áo đen nói rất đúng. Vốn dĩ thực lực của hai người bọn họ đang bằng nhau, nếu như Diệp Phùng có lòng giúp đỡ A Minh Hãn thì bản thân anh ta tuyệt đối không thể có phần thắng. Bầu không khí nhất thời yên lặng. Người áo đen không nói gì cả giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét vô hồn yên lặng đứng ở đó. Về sau Trát Mộc Lí thở dài, giống như đã quyết định một chuyện gì đó. Anh ta nhìn về phía người áo đen: “Nếu như ta đồng ý với điều kiện của các người thì các người sẽ giúp ta“Nhưng nếu như người chống lại ta... Ánh mắt của Trát Mộc Lí đột nhiên thay đổi lóe lên tia sát khí nồng nặc: “Bổn vương tử tuyệt đối sẽ không để các người sống yên đâu.” Người áo đen nhẹ nhàng cởi chiếc mũ của mình xuống, để lộ ra một gương mặt nhợt nhạt đôi mắt màu xanh lóe lên một tia thần sắc, anh ta cười với Trát Mộc Lí: “Đại vương tử điện hạ tôn quý, hãy tin chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ là đối tác đáng tin của ngài.” Một đêm trôi qua sau khi mặt trời một lần nữa chiếu sáng mảnh đất này thì cục diện ở Ả Rập đã trải qua một thay đổi lớn. Ả Rập chính thức tuyên bố sẽ không tiếp nhận bất cứ người ngoại quốc nào tới du lịch nữa, cả đất nước tiến vào cục diện chiến tranh. Vô số lính đánh thuê tràn vào Ả Rập với sốlượng lớn, phía trên sa mạc xe cộ nối đuôi nhau, súng ống và máu chảy đầy cả vùng đất. Thế lực của đất nước cũng được phân rõ qua hai phe. Tạo khí thế cho vương tử của bạn và trở thành kẻ thù của người còn lại. “Tam vương tử điện hạ, không hay rồi hai mỏ dầu bên Tháp Lí do chúng ta đứng tên đã bị thu giữ mất rồi, dựa theo thông tin mới nhận được thì người của đại vương tử đã đang trên đường tới mỏ dầu rồi.” “Cái gì cơ?” A Minh Hãn vừa tức giận vừa kinh ngạc, đấm một tay lên bàn: “Tên khốn Trát Mộc Lí này.” “Anh ta đúng là một tên điên, chẳng nhẽ anh ta không biết chiến tranh sẽ gây lên rấtnhiều tổn thất cho đất nước sao?" Chỉ là bây giờ không phải là lúc để nói tới chuyện này, Trát Mộc Lí đã quyết định phân cao thấp với anh ta rồi. Nếu như bản thân mình lại lùi bước một lần nữa thì sẽ càng khiến Trất Mộc Lí lần sâu hơn. Nếu như nói A Minh Hãn của lúc trước không có tâm tư tranh giành vương vị với Trát Mộc Li. Vậy thì bây giờ vì muốn giữ lại mảnh đất của mình, đất nước thì anh ta không muốn tranh cũng phải tranh. Nếu như Trất Mộc Lí nằm quyền thì với dã tâm của anh ta, cái đất nước này sớm muộn cũng bị hủy diệt trong tay anh ta mà thôi. Nghĩ tới đây thì A Minh Hãn vội vàng hỏi: “Đối phương còn bao lâu nữa thì tới mỏ dầu Tháp Lí, với cả có bao nhiêu người.”ít nhất là năm trăm người, dựa theo hành trình của bọn họ thì nội trong nửa ngày là tới noi." "Chết tiệt!” A Minh Hãn tức giận. "Lập tức tổ chức nhân lực, bổn vương tử muốn đích thân đi tới mỏ dầu Tháp Li Tam Vuong tu." Thuộc hạ vội vàng nói: “Ngài không thể tự mình đi được, vạn nhất ngài xảy ra chuyện gì thì xong đời.” “Bớt nói linh tinh đi.” “Mỏ dầu Tháp Lí chiếm vị trí quan trọng như thế nào đối với chúng ta người cũng hiểu rõ nhất rồi, vạn nhất bị Trát Mộc Lí năm được thì mới gọi là xong đời đó."Nhưng mà. Nhưng mà... Đúng vào lúc này một giọng nói vang lên m “A Minh Hãn, anh ta nói đúng đó, trong bình pháp của Thiên Triều thì chủ soái từ trước tới giờ không được ra trận. “Nếu như anh tin tôi, thì tôi sẽ đi thay anh, thấy thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]