Nghe thấy câu hỏi thăm này của Hoàng Lăng, bao gồm luôn cả Tưởng Anh và tất cả mọi người đều không hẹn mà đưa ánh mắt nhìn về phía người Diệp Phùng! Bọn họ cũng muốn biết đáp án! Dù sao, thẻ hội viên cấp hoàng đế của câu lạc bộ Thiên Sứ ngay cả ba của Tưởng Anh đường đường là người giàu có nhất thành phố Đức Hùng cũng chưa có được đồ vật như vậy! Ai ngờ, Diệp Phùng cứ giang tay như không có việc gì quan trọng, mở miệng nói: “Tôi nhặt được, thế nào?" Nhặt được sao? Đáp án này khiến cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt Chỉ là suy nghĩ một chút lại nhận ra, hình như đúng là có thể xảy ra chuyện này! Dù sao, tình báo ở chỗ Vũ Thiếu Bảo cung cấp cũng cho thấy Diệp Phùng chỉ là một vệ sĩ, ngay cả giá trị bản thân Tưởng Anh cũng không nhận được thẻ hội viên của câu lạc bộ Thiên Sứ như vậy, một tên phế vật như anh thì sao có thể nhận được thẻ hội viên tối cao như vậy chứ? Nghĩ tới đây, ánh mắt của không ít người khi nhìn về phía Diệp Phùng lại mang theo vẻ xem thường như cũ! Cầm một tấm thẻ nhặt được còn cố làm ra vẻ, lại còn không biết xấu hổ mà thừa nhận! Quả nhiên là người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ! Mà bên kia Lam Tư Tư càng lớn tiếng quát lên: “Các người có nghe không? Tấm thẻ này của anh ta là nhặt được! Chẳng lẽ các người mặc kệ hay sao?" Quản lý có hơi khinh thường nhìn về phía cô ta, mở miệng nói: “Thật xin lỗi quý cô, câu lạc bộ Thiên Sứ chúng tôi nhận thẻ chứ không nhận người! Ai cầm tấm thẻ hội viên đến đây thì người đó chính là khách hàng tôn quý nhất của chúng tôi!” Đương nhiên, trong lòng của anh ta tự nhiên không nói ra miệng. Làm như chúng tôi cùng ngu hay sao ấy? Thẻ hội viên quý giá như vậy mà có thể tùy tiện nhặt được hay sao? Cho dù là vô ý thật đi nữa thì trước tiên họ cũng sẽ tiến hành lập tức báo mất với câu lạc bộ, cam đoan tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng trộm cắp thẻ Chỉ là khách quý nhà mình nói nhặt được vậy thì cứ như anh nói là nhặt đi, bởi vì điều lệ thứ nhất của câu lạc bộ Thiên Sứ chính là không phản bác lời nào của khách hàng! Nghe quản lý thừa nhận như thế, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệp Phùng càng tăng lên sự xem thường! Mà Lam Tư Tư càng lườm anh xém con mắt, thầm nói: “Một tên vệ sĩ thổi tha, bản thân không có việc gì mà vận may lại tốt tới mức đó!” Một bên họ vừa tiến vào phòng, ngoại trừ Diệp Phùng và Tưởng Anh ngồi ở bên ngoài, Hoàng Lăng cũng ngồi bên trái của Tưởng Anh! Rất nhanh, một bàn đồ ăn phong phú được đưa lên! Mà không đợi chủ nhân hôm nay nói chuyện, ngược lại Hoàng Lăng đã bưng ly rượu lên trước đứng lên, đảo mắt một vòng xung quanh, cười nói: “Thời gian đã rất lâu rồi chúng ta mới có thể cùng các bạn gặp lại lần nữa, trong lòng của tôi vô cùng vui mừng!” “Nhận thấy mọi người đã để lại một quãng thời gian tươi đẹp trong lúc tôi còn học đại học nên hôm nay, có thể gặp lại được mọi người, còn nhìn thấy Tưởng Anh, Hoàng Lăng tôi cảm thấy đây là ngày sung sướng nhất của mình!” “Cho nên, tôi đề nghị, vì thời gian tươi đẹp của chúng ta, vì tình bạn giữa chúng ta, mọi người cùng nhau đứng lên cạn một ly nào!” Giọng điệu của Hoàng Lăng vô cùng tốt, ngắn ngủi vài câu là đã kéo được bầu không khí ở đây lên cao trào Mọi người rối rít bưng ly đứng dậy, ngay cả Tưởng Anh cũng bị Lam Tư Tư kéo đứng lên! Toàn bộ mọi người trên bàn cũng đứng hết cả lên, chỉ có Diệp Phùng một mình ngồi ở đó, cầm trong tay một cái chân cua, tự mình ăn như gió cuốn, lộ ra cảnh tượng vô cùng không hợp. “Này! Anh không nghe thấy Hoàng Lăng nói mọi người cùng đứng dậy hay sao hả?" “Thật là, chỉ biết ăn, ai không biết còn tưởng mấy đời rồi anh chưa ăn cua bao giờ đó." Giọng nói của Lam Tư Tư không lớn nhưng đủ để mọi người ở đây nghe hết. Không ít người càng không che giấu phát ra tiếng cười nhẹ, bày ra dáng vẻ xem kịch vui nhìn Diệp Phùng. Ai ngờ, Diệp Phùng tự nhiên gặm con cua xong, sau đó xoa xoa tay, ung dung mở miệng nói: “Vị bạn học này các người kỷ niệm từng là bạn bè của nhau, điều này với tôi có quan hệ sao?" Lam Tư Tư giật mình! Bọn họ đều là bạn bè thời đại học với nhau, hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ, nhưng Diệp Phùng, trước đó không hề có quan hệ gì với họ thật! Lam Tư Tư bị anh chọc cho nghẹn một hơi, trên mặt lập tức nhịn không được, tiếp tục nói: “Cho dù không có quan hệ đi nữa, nhưng tất cả mọi người đều đứng lên rồi, chỉ một mình anh ngồi ở đó chẳng lẽ anh không cảm thấy không có chút giáo dục tốt nào sao?" “Giáo dục sao?" "Ha ha..." Đột nhiên Diệp Phùng cười lên tiếng, sau đó ánh mắt của anh hơi ngưng lại, từ từ mở miệng nói: “Vị bạn học này, nếu cô đã nói tới yếu tố tu dưỡng, vậy cô có còn nhớ vào buổi tiệc tối như này, ai mới là chủ nhân hay không?” Một câu, khiến cho mọi người đều lập tức sững sờ Đúng vậy! Mặc kệ tấm thẻ kia của Diệp Phùng là tới từ đâu, nhưng bữa tiệc tối đêm nay chủ nhà chân chính là anh! Dựa theo yếu tố bình thường trên bàn rượu, ly rượu mời thứ nhất phải được chủ nhân mời ra, mà Hoàng Lăng lại là khách nhưng anh ta trực tiếp không thèm nhìn chủ nhân người ta, tự mình mời rượu ngược lại là tu hú chiếm tổ chim khách rồi! Trong lúc nhất thời, có không ít người nhìn về phía Hoàng Lăng hơi thay đổi một chút ánh nhìn! Hoàng Lăng mờ mịt trừng về phía Lam Tư Tư, sau đó vội vàng cười nói: "Nhìn thấy nhiều bạn học cũ quá nên nhất thời hơi hưng phấn quá đà, không cẩn thận quên ngài Diệp đây rồi!” “Anh Diệp, tôi cũng đã đứng lên, không bằng với tư cách ly rượu đầu tiên này có thể tặng lại cho họ Hoàng tôi đây luôn được chứ?” Diệp Phùng cười ha ha, sau đó từ từ phun ra hai chữ: "Không được!" Anh là chủ nhân có quyền lợi vô cùng chính đáng! Cơm còn chưa có ăn mà toàn bộ không khí trên bản đã trở nên ngột ngạt Nhìn thấy tư thái mình phóng tới vẫn còn thấp như vậy, Diệp Phùng lại không chút nể mặt nào, sắc mặt Hoàng Lăng lập tức trầm xuống. Trong giọng nói của anh ta, cũng không còn ấm như trước đó: “Ngài Diệp, chẳng lẽ chút mặt mũi này mà anh cũng không cho tôi hay sao?” Diệp Phùng dùng ánh mắt như nhìn thẳng khờ nhìn qua anh ta: “Xin hỏi anh là vị nào vậy?”. “Tôi quen biết anh sao? Từ sợi tóc tới khe hở ngón tay, từ chỗ nào anh có thể để tôi phải nể mặt anh cơ chứ?" Câu nói của Diệp Phùng vô cùng sắc bén. Nói đùa à. Biết rõ anh tới cửa gây chuyện mà còn trông cậy mà người ta mở miệng cười mà không nói được gì à? Bop! Hết lần này tới lần khác Hoàng Lăng đều bị châm chọc tới mức giận dữ hoàn toàn Vỗ ly rượu trong tay xuống mặt bàn, nhìn qua Diệp Phùng: “Vốn cho rằng Anh Nhi tìm được một người đàn ông tài giỏi hay gì! Không nghĩ tới, lại là một tên lưu mạnh thô lỗi! Lúc đầu, tôi đã không yên lòng với Tưởng Anh, hôm nay nhìn thấy biểu hiện của anh như vậy tôi càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình. Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép, Tưởng Anh gả cho dạng người như anh, mà phí hạnh phúc cả đời.” "Ha ha...." Diệp Phùng cười lớn, vô cùng lớn, còn vô cùng lạnh! "Cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo rồi sao?” Mà Hoàng Lăng vẫn mang dáng vẻ đại nghĩa như cũ: “Không sai! Tôi thích Tưởng Anh, từ lúc đi học đã luôn thích cô ấy! Hơn nữa, tôi cũng tự nhận mình bây giờ cũng có tư cách này, khiến cho cả đời Tưởng Anh được hạnh phúc, cho cô ấy một con đường rộng mở. Nghe giọng điệu thổ lộ bá đạo như vậy, không ít cô gái nhỏ tràn đầy ánh mắt hâm mộ, giống như đối tượng đang nghe nói lời thổ lộ kia chính là mình thì chắc chắn sẽ không hề do dự mà đồng ý. “Cái này... Tôi xin ngắt ngang một chút." “Anh có biết, tôi và Tưởng Anh sẽ kết hôn vào ngày mai không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]