🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một trận ầm ĩ kéo dài.
Ánh mắt Diệp Phùng đột nhiên ngưng lại, thần hình chớp nhoáng.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, còn đang mài nhìn thì đã thấy Diệp Phùng vốn đang ngồi trên đài cao nhưng trong nháy mắt đã đến bên cạnh Thiết
Chính Nhạc.
"Trọng Cung sao rồi?"
"Đứng dậy từ từ nói."
Mọi người lúc này đều im lặng như tờ, ngạc nhiên nghi hoặc nhìn về phía Thiết Chính Nhạc.
Cổ Trọng Cung là đệ tử thứ hai mươi lầm của Diệp Phùng, là chiến thần phương nam, hiện đang thống lĩnh lang kỵ. Sức mạnh của anh ta có thể ngang bằng với Thiết Chinh Nhạc.
Một nhân vật đẳng cấp như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì?Thiết Chỉnh Nhạc đứng lên, vẻ mặt đau buồn và
phẫn nộ "Đêm qua, thành Hồng Nham bất ngờ bị nước Đại Phong tập kích. Lực lượng thủ về ở biên cảnh đều bị nước Đại Phong tiêu diệt toàn bộ "Quân đội nhận được tin tức, lập tức phát lệnh
phải lang kỵ ở phía nam gần thành phố Hồng Nhâm
nhất tới hỗ trợ."
"Cổ Trọng Cung nhận được mệnh lệnh, gấp rút đến thành Hồng Nham trong đêm.
"Để đảm bảo an toàn cho người dân trong thành, quân đội có kế hoạch đánh chặn tất cả kẻ thủ tại cửa Lạc Thần bên ngoài thành Hồng Nham."
"Dựa theo tin tình báo, nước Đại Phong lần này chỉ phải không tới ba nghìn binh mã. Cổ Trọng Cung đích thân dẫn đầu hai nghìn quân tinh nhuệ. Trước có cửa Lạc Thần đề phòng thủ, sau có thành Hồng Nham nếu bị đánh bại thì có thể rút lui. Có thể nói rằng không có sơ hở nào.. "
Nghe vậy, Diệp Phùng cau mày xua tay: "Mang bản đồ đến."
Ngay sau đó, một tấm bản đồ được đưa tới, Diệp Phùng tìm đến phương hưởng của thành Hồng Nham, theo bản đồ vẽ ra thì Thiết Chính Nhạc đã nói đúng, lại có thêm chiến thần Cổ Trọng Cung, anh ta đã tham giavô số trận chiến dầm máu, lại dần theo hai ngàn quân tinh nhuệ cho dù không thể địch lại đi nữa thì có thể xảy ra chuyện gì?
Có lẽ cảm nhận được mọi người đang nghi ngờ, trên người Thiết Chính Nhạc đột nhiên tràn ra một cổ khí tức cường hãn, trong mắt hiện lên tia máu.
“Thế nhưng tin tức tình báo đã sai ngay từ đầu.
"Kẻ thù của nước Đại Phong khoảng chứng ba mười nghìn quân"
"Hơn nữa, bọn họ đều là binh lính tinh nhuệ được trang bị tốt."
"Không chỉ vậy, đối phương dường như biết rằng Cổ Trọng Cung sẽ cắm quân tại cửa Lạc Thần nên nằm mai phục trước đường núi. Khi Cổ Trọng Cung và những người khác vừa đến nơi đã bị tiêu diệt trở tay không kịp."
"May mắn thay, anh ta đã nhanh chóng phản ứng lại. Nhờ vào thủ hạ liều chết bảo vệ, hao tổn một phần ba quân số, lui quân trở về"
"Nhưng người ở thành Hồng Nham lại đóng cửa thành. Cổ Trọng Cung và những người khác đều bị nhất ngoài công thành "
"Khi tôi và các chủ soái khác nhận được tin báo chuẩn bị lập tức đứa quân đến giải cứu Cổ TrongCung"
"Nhưng... nhưng tất cả những con đường phải đi của chúng tôi đều trùng hợp có các cuộc tập trận quy mô lớn, đường bị chặn không thể đi qua "
"Sư phụ, đã qua cả một ngày đêm, hiện tại, chỉ có
người mới có thể cứu được Trọng Cung Sau đó, tất cả mọi người đều náo động.
Lúc này sắc mặt của Diệp Phùng đã tái xanh.
Sau khi Thiết Chính Nhạc nói tất cả những điều này, trong đầu anh ta xuất hiện tên của một người
Nhạc Trọng Bính.
Chỉ có vị đại nguyên soái thống lĩnh binh mã này mới có thể lấy danh nghĩa quân đội lừa gạt Cổ Trọng
Cung.
Chỉ có vị đại nguyên soái thống lĩnh binh mã này mới có thể huy động quân đội trên toàn quốc tập trận và cắt đứt con đường giải cứu của Thiết Chinh Nhạc.
"Nhạc Trọng Bỉnh."
Một luồng sát khí vô hình lan ra từ trên người Diệp
Phùng.
Anh chưa bao giờ muốn giết một người nhiều như
vậy.Nhưng hiện tại, không phải lúc truy cứu chuyện này, cửu Cổ Trong Cung mới là ưu tiên hàng đầu.
Nghĩ đến đây, Diệp Phùng vội vàng nói: "Thiết Chính Nhạc, anh làm sao liên lạc được với Trọng Cung?"
Thiết Chính Nhạc nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại có hình dáng kỳ quái: "Có một về nằm giữa năm khu vực chiến sự lớn ở biên giới. Ngày thường có một số thông tin cơ mật thì đều liên lạc bằng điện thoại vệ tinh này."
Diệp Phùng nhận lấy điện thoại, nói: "Trong Cung, tôi là Diệp Phùng, anh có nghe thấy không?"
Ôn ào. Ôn ảo.
Trên điện thoại vang lên một làn sóng âm thanh
chói tai.
Trọn vẹn năm phút không có bất kỳ ai đáp lại.
Đúng lúc lòng mọi người chìm xuống đáy, giọng nói đứt quãng vang lên: "Sư... sư phụ? Là người sao?"
"Trọng Cung."
Tinh thần Diệp Phùng chấn động. Chỉ là hai đầu lông mày nhíu lại càng sâu.
Không chỉ có anh mà tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe thấy cảm giác mệt mỏi và yếu ớt tronggiọng nói của Cổ Trong Cung.
Diệp Phùng không nói nhàm, đi thẳng vào chủ đế Trọng Cung, anh hiện tại thế nào? Có an toàn không? Có thể trụ lại bao lâu?
"Sư Sư phụ, bên người tôi chỉ còn lại không tới 500 người. Hiện tại tạm thời cũng an toàn, nhưng không biết có thể trụ được bao lâu.
"Cổ Trọng Cung. Anh là đệ tử của Diệp Phùng tôi, tôi dùng danh nghĩa sư phụ mà ra lệnh cho anh, nhất định phải chống đỡ"
"Trước khi tôi đến đó, anh tuyệt đối không thể
chết"
On ào. Ôn ào.
Trên điện thoại lại biến thành sóng âm thanh chói tai, không có hồi âm.
Hai mắt Diệp Phùng hung hãng nheo lại, biết mình không thể chậm trễ nữa, lập tức lớn tiếng nói: "Các đệ tử, ai muốn theo sư phụ cứu Cổ Trọng Cung?" Tất cả các đệ tử, bao gồm cả Tống Chính Đăng,
Từ Khánh Hòa tay trói gà không chặt cũng cung kinh
nói: "Chúng tôi nguyện theo sư phụ"
Diệp Phùng gật đầu, lúc này cũng không quan tâm đến phép tắc, cúi đầu chào đám người Khúc LâmKhương Tổng Chinh, vội nói: "Các vị, hiện tại Diệp mỗi có chuyện quan trọng cần xử lý, đi trước một bước,
"Vợ tôi sẽ tiếp dài mọi người, nếu có chỗ thất lễ xin các vị rộng lòng tha thứ
Vừa rồi mọi người nghe được có chuyện gì xảy ra, lúc này làm sao có nửa câu oán hận, liên tục đứng lên.
"Diệp Phùng, anh có cần giúp gì không? Chỉ cần anh cần, tôi lập tức có thể huy động mấy trăm người trung y của Trọng Cảnh đi theo anh"
"Đúng vậy, Diệp để sư, anh là ân nhân của Nguyệt Thiên Kiêu tôi. Chỉ cần anh nói, nhà họ Nguyệt có thể giúp anh bất cứ lúc nào."
Những người có thể đến hôm nay đều là bạn của Diệp Phùng, nghe thấy họ quan tâm, Diệp Phùng cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, chắp tay về phía họ: "Cảm ơn lòng tốt của các vị
"Chẳng qua là đệ tử của Diệp Phùng tôi xảy ra chuyện. Tôi thân làm sư phụ đương nhiên phải ra mặt"
Sau đó, anh gật đầu với Hà Tố Nghi: "Tố Nghi, mọi việc ở đây giao hết cho em."
Hà Tố Nghi biết chuyện này rất khẩn cấp, nhìn anh với vẻ vô cùng lo lắng: "Cẩn thận."
Diệp Phùng cười nhẹ với cô, sau đó cùng đệ tửxông ra ngoài.
không chán chừ chút nào, dưới sự sắp xếp của Tổng Chính Đăng Từ Khánh Hòa và những người khác, quyền tài mở đường, ba chiếc máy bay chở khách cỡ lớn được huy động trong trường hợp khẩn cấp, các tuyến đường hàng không được thay đổi ngay lập tức, mở ra một con đường không bị cản trở.
ở trên máy bay, ánh mắt Diệp Phùng như chim ưng nhìn về phương xa, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia lo lắng nhàn nhạt.
Hai tiếng.
Chi mất hai tiếng để máy bay hạ cánh xuống thành Hồng Nham.
Cổ Trong Cung, anh phải cố gắng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.