🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dương Từ Hạo được cái bạt tại đó làm cho tỉnh lại, anh ta che mặt, nhìn Khúc Lâm Khương, lại nhìn Diệp Phùng, đột nhiên cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cả người anh ta l
Sao... sao có thể như thế chứ
Cho dù ba của anh ta, đường đường là đại công tước của nước Mai Lâm, nhưng muốn mời nhân vật có thân phận như Khúc Lâm Khương, thật không phải là chuyện dễ dàng!
Còn tên thầy giáo quèn này, sao có thể mời đến được gia chủ của thập đại thế gia của Thủ Đôi
Khúc Lâm Khương quay đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng sợ hãi của Dương Thanh với ánh mắt nguy hiểm, ông ta chỉ vào Dương Từ Hạo, cười nói: "Con trai của anh, bảo tôi đi nịnh bợ những tên khách kia của hắn!”
Nói xong, ông ta lại chỉ vào đám khách khứa ngồi ở khu phía bắc: "Các người đến đây nói tôi biết, ai, đáng để Khúc Lâm Khương tôi tự mình đi nịnh hót?"Soat!
Cái chỉ tay này của Khúc Lâm khương không nghiêm trọng nhưng khách khứa khắp phòng đều đứng dậy, mặt ai nấy đều hiện đầy vẻ lo lắng cùng sở hai!
ở đất Thủ Đô này, ai mà không biết gia chủ của
nhà họ khúc chứ
Còn bảo ông ấy đi xu nịnh?
Bọn họ dù có liên kết lại với nhau, cũng không đáng để Khúc Lâm Khương để lọt vào mắt:
Lúc này, đám người đó cắn chặt răng nhìn Dương Tử Hạo, anh ta chẳng phải đang tự tìm lấy kẻ thù cho bản thân sao?
Nếu như để cho gia chủ nhà họ Khúc ghim bọn họ vào lòng, không phải rất nguy hiểm sao?. Ngôn Tình Hay
Nghĩ đến đây, không ít kẻ vội vàng chấp tay lại: "Khúc gia chủ, anh hiểu lầm rồi, tôi với nhà họ Dương chỉ là mối quan hệ xã giao bình thường, hôm nay tôi tiên đường ghé vào đưa quà rồi sẽ đi ngay, tạm biệt
"Đúng vậy, Khúc gia chủ, chúng tôi chỉ là mối quan hệ xã giao bình thường, thường ngày rất ít khi qua lại"Sắc mặt Dương Tử Hạo lập tức tái nhợt, cứ như vậy, khách khứa đông dự trong chớp mắt đã rời đi hơn phân nửa
Cứ nghĩ thời khắc huy hoàng này sẽ thuộc về bản thân, nào ngờ, kẻ bị bêu xấu lại chính là minh:
"Ha ha..."
Đột nhiên vang lên một tiếng cười châm biếm, anh ta ngắng đầu lên, Diệp Phùng ngồi trên ghế đang nhìn anh ta, khuôn mặt để lộ sự cười nhạo.
Lúc này, bao nhiêu bao nhiêu sự nhục nhã trong phút chốc dấy lên một cách mạnh mẽ trong lòng Dương Tử Hạo, khiến anh ta mất sạch lý trí
"Thầy giáo quên nhà anh, có tư cách gì mà cười nhạo tôi chứ?"
"Quen biết một gia chủ thế gia thì làm sao chứ?"
"Ăn mày thì có còn hai ba người bạn, đây thì có quan hệ gì với anh?"
"Anh đừng quên, anh chỉ là một tên thầy giáo
Lời của anh ta vừa dứt, sắc mặt Dương Thanh và Khúc Lâm Khương lập tức thay đổi
Khúc Lâm Khương với vẻ uy nghiêm của gia chủ thế gia, nhìn Dương Tử Hạo với ánh mắt lạnh lùng:"Hừm! Hay cho một thằng nhóc không biết điều
“Nhà họ Dương phải không? Các người đã đắc tội với câu Diệp, vây bắt đầu từ hôm nay, cũng..."
"Chờ một chút
Đột nhiên Diệp Phùng ứng dụng cất giọng "Hôm nay là ngày vui tôi thu nhận đồ đệ, người đến đều là khách, nếu như cậu Dương đã hiểu kỳ đến thế, vậy tôi sẽ cho cậu xem thử, thẳng thấy giáo quên như tôi, rất cuộc có bao nhiêu người bạn!"
"Khúc gia chủ, mời ngồi.
Chủ tiệc đã mở lời, Khúc Lâm Khương cũng không nhiều lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba con nhà họ Dương một cái, sau đó chắp tay với Diệp Phùng: "Nhà họ Khúc xin tặng một cặp ngọc Như Ý Nam Hải!"
Biểu quà xong, ông ta ông ta đi thẳng về ghế thứ ba từ dưới đếm lên ở bên trải ngồi xuống.
Còn Dương Tử Hạo vừa nhìn thấy chỗ ngồi của ông ấy, mí mắt liền giật.
Theo như lễ nghi truyền thống của Thiên Triều, thi chủ nhà sẽ ngồi ở bàn đầu, hai bên phải trái, bên phải dành cho những người có thân phận tôn quý, bên trái dành cho những người có thân phận thấp hơn, khách có thân phận càng tôn quý, sẽ ngồi ở vị trí càng gầnvới chủ nhật.
cả căn phòng có bốn mươi ghế ngồi, đường đường là gia chủ của một thế gia, vậy mà lại ngồi ở ghế thứ ba từ dưới đem lên, chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ ngay cả lễ nghi cả cơ bản này mà Khúc Lâm Khương cũng không biết sao?
Như vậy, trong lòng anh ta đã hiểu, với thân phận của anh ta, cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí này?
Nghĩ đến đây, cả người hai ba con nhà họ Dương không kiềm được mà run rẩy
Nếu như đây là sự thật, thì đồng nghĩa với việc trong những vị khách của Diệp Phùng, còn có ba mươi bảy người có thân phận tôn quý hơn cả gia chủ của thể gia.
Nếu như đây là sự thật, người có thể mời bọn họ đến như Diệp Phùng, há chẳng phải là nhân vật thần thông quảng đại sao?
Lại một âm thanh đột nhiên vang lên, dường như đang chứng minh cho những suy nghĩ của bọn họ: "Quý tộc Đại Thanh, tộc trường tộc Ái Tân Giác Là Tổng Chinh, chúc mừng Để Sư thu nhận được cao đồn
"Tổng chỉ huy quân phòng giữ ba tỉnh miền Đông gia chủ nhà họ Nguyệt, Nguyệt Thiên Kiều, chúc mừngĐể Sư thu nhận được cao đổi"
Nhìn theo hai bóng dáng quen thuộc cả người hai ba con nhà họ Dương mếm nhữn, ngắn quy ra đất
Những người đến đều là những nhân vật lớn mà cho dù cả nhà họ Dương ông có dốc hết sức cũng không thể nào sánh kịp được
Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu!
"Cậu cả của gia tộc nghìn năm nhà họ Trầm Trầm Văn Long đến chúc mừng!
"Cậu cả của gia tộc nghìn năm thế gia Trọng Thiên Trường Thành Quân đến chúc mừng!
Từng nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của thiên triều lần lượt xuất hiện, rất nhanh hai mươi ghế ngồi bên trái đã được lấp kin
Tiếp sau đó, Diệp Phùng mở nụ cười khinh thường nhìn Dương Từ Hạo hai con người đã giãn ra từ lâu, cười nói: "Cậu Dương, những vị khách này của tôi, đã vừa mắt cậu chưa?"
Dương Tử Hạo lúc này đã không còn bộ dạng cao ngạo như trước, anh ta gật đầu một cách mơ hồ, dừng nói khách của anh ta, ngay cả đến vị hôn thể nói muốn bạc đấu ân ái với anh ta, đã chuồn đi mất từ lâu!Bây giờ anh ta liên lụy đến ba của mình, trở thành trò cười của mọi người ở đây
"Anh... anh Diệp
Cuối cùng, vẫn là Dương Thanh hít một hơi thật sâu, gửi xuống dưới chân Diệp Phùng: "Tất cả là do tôi dạy bảo không đến nơi đến chốn, niệm tình con trai tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin cậu hãy tha cho chúng tôi một lần này!"
"Cho dù cậu ra điều kiện gì, cho dù cậu muốn cả nhà họ Dương, tôi... tôi tuyệt đối không nói hai lời!"
Dương Từ Hạo mấp máy môi, mặc dù bây giờ Diệp Phùng đã đánh bại dập tan đi hết sự kiêu ngạo của anh ta, nhưng với bàn tỉnh ương ngạnh từ nhỏ, anh ta vẫn không sao nói ra được từ chịu thua
Diệp Phùng nhìn vào anh ta, cười, cất giọng nói: "Phải rồi, tôi nhớ cậu Dương từng nói, đồ đệ mà tôi dậy cũng chẳng ra gì!
"Khách khứa đã đến đông đủ, vậy tôi sẽ đề cho cậu Dương thấy, đồ đệ của Diệp Phùng này, như thế nào nha!"
Lời vừa dứt, một mùi giống dã thú, dẫn đầu vào trong buổi tiệc!
"Trường Dong Binh Đoàn Overlord, Vương KhinhLâm bái kiến sự phụl Bái kiến sư mẫu
“Thần ý, Tịch Triều Mạnh bài kiến sư phụ Bái kiến
sử mẫu "
"Vua đua xe Hứa Phi, bái kiến sự phụ Bái kiến sự
mau!"
"Kỳ Thánh Hoàng Phúc Định bái kiến sư phụ Bái
kiến sự mẫu!"
Khác với những vị khách khác, đệ tử của Diệp Phùng đều tay không bước vào đại sảnh, lúc bước đến giữa sành đều quỳ xuống bái lại với hết thảy lòng kính trong!
Cho dù là người đã thọ hơn một trăm tuổi như Tịch Triều Mạnh, hay người giàu nhất như Tống Chính Đăng cũng không ngoại lệ.
Đồ đệ của Diệp Phùng, đến rất nhiều, người có tư hành lễ quỳ bái đã hơn một trăm người, huống hồ những đệ tử ghi danh hay những đệ tử được cảm hoá, chỉ được đứng bên ngoài nhìn, không có tư cách được quý bái
Cảnh tượng trước mắt, làm tất cả khách khứa đều vô cùng kinh ngạc!
Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Phùng càng thêm tônkinh
Đệ tử của Đế sự, quả nhiên đều rất khủng!
"Cậu Dương, cậu thấy những học trò không thành tài của thay giao quên tôi dậy thế nào?"
Với cách tức giận mang vẻ cười đùa này, Dương Tử Hạo đã không chịu được nữa, quỳ gối trước mặt Diệp Phùng, cả người run rầy: "Ngài Diệp..., tôi biết mình sai rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.