Trương Trạch Thành trợn mắt hốc mồm, chỉ vào anh ta: "Mày... mày..." khỏe miệng của Trương Thành Quân hơi cong lên một cái: "Thức ăn của gia tộc là thử duy nhất tôi không nằm ở trong tay nhưng cũng có thể trực tiếp uy hiếp được tôi, cậu cảm thấy tôi có thể không có một chút phòng bị nào hay sao?" "Vậy... Vậy nếu mày đã biết thì tại sao " "Tại sao không có vạch trần cậu sao?" Trương Thành Quân tiếp lời, mở miệng nói: "Tại sao tôi phải vạch trần cậu? Tôi là thân thể trăm độc, cho dù là Bách Vị Hương ở trong cơ thể tôi cũng chỉ thêm một chút độc, có ích không có hại, hơn nữa, nếu như vạch trần cậu thì chẳng lẽ lại để cho cậu tìm cách khác mà tôi không nắm rõ trong tay hại tôi lần nữa hay sao?" "Lúc đó trước khi chưa trả được thù lớn thì tôi cũng không muồn chết. B "Tôi vừa chết, câu chính là người thừa kể xứng đảng của thế gia Trọng Thiên, chỉ tiếc, cậu đã quá vội vàng.... "Trường Trung Thành " Trương Hùng Tâm đột nhiên chợt quát một tiếng: "Không nghĩ tới mày lại có thể làm ra chuyện đạo trời khó tha thứ như vậy!" "Ngài ấy không chỉ là cậu cả của thế gia Trọng Thiên mà còn là anh của mày đó!" "Lòng mày sao lại máu lạnh đến mức như vậy Trong mắt ông ta lóe lên một tia vô cùng thất vọng: " Người đầu, lôi nó xuống, đợi qua đại hội gia tộc thì lại bàn bạc xử trí như thế nào?" “Không! Không muốn " Trương Trạch Thành lập tức quỳ xuống, ôm lấy bắp đùi của Trương Thành Quân, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: " Anh, em sai rồi! Em thật sự biết lỗi rồi!" "Nề tình chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, cầu xin anh, tha cho em lần này đi!" "Ba của chúng ta cũng chỉ có hai đứa con trai là húng ta mà thôi! Trương Thành Quân cười ha hạ một tiếng, từ từ cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói ở bên tai anh ta: "Nhiều năm như vậy, hành tung của tôi luôn luôn khó mà xác định được, trừ thu thập các loại độc dược hiểm thấy thì tình cờ còn phát hiện một số chuyện rất thú vị..." "Cũng ví dụ như, cậu căn bản không có chút quan hệ nào với nhà họ Trương Trọng Thiên chúng tôi!" Giống như sấm sét giữa trời quang, Trương Trạch Thành trực tiếp sửng sốt: "Anh... Lời này của anh là có ý gì?" "Chẳng lẽ cậu còn không rõ sao? Mẹ của cậu, mẹ kể của tôi, không giữ nữ tắc, tằng tịu với người khác chứ sao!" “Mà cậu, chẳng qua là một đứa con hoang" "Huyết mạch dòng chính của thế gia Trọng Thiên cho tới bây giờ chỉ có một, đó chính là tôi, Trương Thành Quân!" "Không! Mày lừa tao! Nhất định là mày đang lừa tao!" Trương Trạch Thành điên cuồng gầm thét, thật giống như sức lực toàn thân đều bị rút sạch, cả người run ray. "Ha ha, chuyện giảm định máu mủ dễ như trở bàn tây, tôi có cần phải nói láo sao?" "Cậu yên tâm, trước kia tôi không biết mình sẽ chết vào ngày nào nên đối với chuyện trong gia tộc, tôi không thèm để ý chút nào, nhưng mà bây giờ..." Trong con người của Trương Thành Quân thoáng qua lau một tia âm u đáng sợ: “Thế gia Trọng Thiên ở trong tay của tôi, tuyệt đối sẽ không cho phép bao che cho người phạm tội Giọng nói đẩy bá khí vang vọng ở trong tai của tất cả người trong thế gia Trọng Thiên, mỗi một người, giờ phút này đều mang vẻ mặt đầy cung kính nhìn Trương Thành Quân, bởi vì bọn họ biết, chỉ có một người lãnh đạo đẩy mạnh mẽ cứng rắn mới có thể dẫn dắt gia tộc của mình đi về phía huy hoàng! Mang Trương Trung Thành mất hồn lạc phách rời đi, Trương Thành Quân quay đầu, nhìn về phía Đào Thiên Linh mặt đầy vẻ yếu ớt, trong mắt lóe lên một tia đau lòng, đi lên trước, mở miệng nói: "Cô Thiên Linh, thuốc của thể gia Trọng Thiên rất nhiều, đa phần là về dưỡng sinh, giữ lại khôi phục thân thể, cũng coi như là tôi cảm ơn một phần nào ân cứu mạng của cô." Đào Thiên Linh cười yếu ớt một tiếng, vừa muốn từ chối, nhưng Diệp Phùng đã sớm nhìn ra ý tứ của Trương Thành Quân, vì để tác hợp cho hai người, anh vội vàng nói: "Thiên Linh, tôi cảm thấy Trương Thành Quân nói không sai, hơn nữa, đây còn là thế gia Trong Thiên đó, khắp nơi đều là linh được bài thuốc cổ sao không thừa cơ hội này, thu nhặt thêm kiến thức 2 "Này..." Những lời này làm cho Đào Thiên Linh có chút động lòng. "Tốt lắm! Hiện tại thân thể của cô khó chịu, cũng không thích hợp đi đường xá xa xôi, hôm nay Thiên Sơn Tuyết Liên tới tay rồi, tiếp theo còn phiền cô đi thông báo cho ngài Đào Xá Quang một tiếng, Diệp Phùng tôi ở thành phố Hạng Vương cung kinh đợi chờ ông ấy!" Đào Thiên Linh gật đầu một cái: " Được, tôi nhất định mau chóng thông báo với ông nội" Thấy Đào Thiên Linh đã đồng ý, mặt Trương Thành Quân lộ vẻ vui mừng, lặng lẽ giơ ngón cái với Diệp Phùng. Lòng anh em bọn họ không cần nói cũng hiểu. Sau khi đưa Đào Thiên Linh xuống nghỉ ngơi, mặt trời khuất núi, Trương Thành Quân mang vẻ mặt đầy ngưng trọng nhìn anh: "Bên kia, thật sự không cần tôi giúp một tay sao?" "Trước kia, tôi không có sức đề nắm quyền, hôm nay, nếu như anh có nhu cầu, thế gia Trong Thiên hoàn toàn có thể giúp anh một tay Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu một cái, trong mắt lớp lên một vật sáng: "Một chút chuyện nhỏ như vậy còn cần anh hỗ trợ, há chẳng phải là chứng tỏ tôi quả vô dụng rồi hay sao?" "Chỉ là một thành phố Hạng Vương mà thôi, bàn Để Sư còn không để vào trong mắt"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]