Hạng Bân nhất thời bối rối: "Ôn... ông đừng nói bậy! Chuyện này có quan hệ gì với tôi đâu!" "Hừ!" Trong mắt Hoa Hùng hiện lên một tia sát ý, tuy rằng Diệp Phùng giết chính con mình, nhưng mà ông ta càng hận Hạng Bân hơn! Nếu không phải cậu ta kéo con mình xuống nước, sao Hoa Bân có thể trêu chọc Diệp Phùng mà chết? "Thầy, theo tôi theo dõi được rằng, vào khoảng bốn giờ chiều Hạng Bân đến tìm Hoa Bân, nói là tìm được một người phụ nữ cực phẩm, mời nó đến nếm thử, sau đó hai người đi ra cửa, người theo dõi đã ghi lại đoạn ghi âm vô cùng rõ ràng, mong thầy xét rõ!" Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo, sắc như dao xẹt qua anh ta, khóe miệng gợi lên lộ ra nụ cười nguy hiểm: "Hóa ra, là anh..." Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của anh, Hạng Bân như bị ném vào hầm băng, theo bản năng quay đầu định chạy trốn, nhưng hành động này lại để lộ anh ta có tật giật mình, ánh mắt Diệp Phùng ngưng lại: "Thiên Lang! Trần Huấn!" Hai bóng người nháy mắt xuất hiện, chỉ nghe một tiếng hét thảm, Hạng Bân đã bị hai người mỗi người bắt lấy một cánh tay, ghì ở trên mặt đất! "Mẹ! Anh! Cứu con!" Trán Hạng Hòa nổi gân xanh, gân cổ: "Diệp Phùng! Mày muốn làm gì! Buông em trai tao ra!" Ánh mắt Diệp Phùng như địa ngục, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuyết Lan, mở miệng nói: "Thẩm Tuyết Lan, không lẽ là bà cảm thấy rằng, Diệp Phùng tôi, dễ bị khinh thường vậy chứ?" Sắc mặt của Thẩm Tuyết Lan nhất thời trở nên vô cùng khó coi! Diệp Phùng dễ bị khinh thường sao? Cả đời đi khắp Cửu Châu, có học trò khắp nơi trong thiên hạ, đệ tử mà anh nhận dạy dỗ, đều là những nhân tài hàng đầu thiên hạ, để sư hô một tiếng, thiên hạ theo, một người như vậy, sao có thể là một người dễ bị khinh thường được? "Sao? Không biết trả lời như thế nào? Vậy để bản đế sư giúp bà trả lời!" Trong ánh mắt của Diệp Phùng đột nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn: "Diệp Phùng tôi cả đời đi khắp thiên hạ, dù học trò nhận nhiều, nhưng kẻ thù đã kết thì càng nhiều hơn!" "Nhưng sự thật chứng minh, tôi vẫn đang còn sống tốt, mà bọn họ, lại đều biến mất!" "Hơn nữa, con người của tôi, ghét nhất chính là có người, lấy người nhà của tôi để uy hiếp tôi!" Cảm nhận được sát khí dày đặc trong lời nói của Diệp Phùng, Hạng Bân nhất thời run rẩy cả người, đổ mồ hôi lạnh: "Không! Tao không muốn! Mẹ! Anh! Mau cứu con với!" "Diệp Phùng! Mày thật sự dám động vào em trai tao?" Vẻ mặt của Hạng Hòa nổi lên sát khí! Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo: "Thiên Lang!" Vút! "A!" Theo tiếng hét thảm thiết của Hạng Bân, cánh tay anh ta bị chém đến máu chảy đầm đìa, Hạng Hòa ngơ ngác nhìn cánh tay máu me trước mặt, sửng sốt vài giây, sau đó một tiếng rít gào chấn động màng nhĩ vang lên: "A a a! Diệp Phùng! Tao muốn giết mày!" "Hạng Hòa!" Ngay tại Hạng Hòa chuẩn bị xông ra liều mạng với Diệp Phùng, lời nói lạnh lẽo của Thẩm Tuyết Lan vang lên bên tai anh ta! Hạng Hòa đỏ mắt: "Mẹ! Tay của tiểu Bân không còn nữa! Không còn nữa!" Hai tay Thẩm Tuyết Lan hơi hơi co rút, nhưng vẫn tàn nhẫn nói: "Hạng Bân mang ý đồ mưu hại phu nhân của đế sư, làm hại nhà họ Hạng chúng ta suýt phạm phải chuyện bất nhân bất nghĩa, phạm phải tội lớn như thế, lấy một cánh tay của nó, đã được coi là nhân từ rồi!" "Nhưng mà..." "Không có nhưng nhị gì hết! Im miệng ngay!" Ánh mắt Diệp Phùng thâm thúy nhìn bà ta một cái, giỏi cho một Thẩm Tuyết Lan! Chỉ với một câu đơn giản, đã đem chuyện này quy thành ân oán cá nhân! Tất cả chuyện này đều là Hạng Bân tự ý làm, không liên quan cái lông gì đến nhà họ Hạng chúng tôi, hơn nữa Diệp Phùng cậu chém một cánh tay Hạng Bân, nhà họ Hạng tôi cũng không có nói gì, càng thể hiện ra Thẩm Tuyết Lan đang xử lí chuyện này hết sức công tư phân minh! Cứ như vậy, cho dù là Diệp Phùng hay là nhà họ Hoa, đều không có cách nào tiếp tục truy cứu nữa, bằng không, ngược lại có vẻ mình quá cực đoan bám mãi không tha chuyện này! Hay cho câu tráng sĩ tự chặt tay, không hổ là người phụ nữ nắm nhà họ Hạng trong tay hơn mười năm, thủ đoạn quả thật lợi hại! Nhưng mà, Diệp Phùng cũng không định tiếp tục miệt mài theo đuổi, lấy một cánh tay của Hạng Bân, đủ để cho anh ta nhớ lâu rồi! Sau đó, anh nhìn Thẩm Tuyết Lan, mở miệng nói: "Thẩm phu nhân, chuyện này cứ vậy cho qua đi, nhưng mà, chắc bà không quên còn một việc..." "Nghi thức lập anh tôi làm người thừa kế, khi nào thì tổ chức?" Đồng tử của Thẩm Tuyết Lan hơi hơi co rụt lại, vốn nghĩ chuyện này có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài, nhưng Diệp Phùng cố tình nói ra vào thời điểm mà người trong tộc của nhà họ Hạng tụ tập nhiều nhất, lại ép bà ta phải đối diện với vấn đề này. Nhìn thấy vẻ mặt của bà ta, Diệp Phùng nhẹ nhàng cười: "Như thế nào? Chẳng lẽ bà muốn đổi ý?" "Đương nhiên là không!" Ánh mắt Thẩm Tuyết Lan ngưng lại, mở miệng: "Thiếu Quân đã dành được mỏ vàng cho nhà họ Hạng, hơn nữa mang thân phận trưởng tôn, đương nhiên có tư cách đảm nhiệm thân phận người thừa kế của nhà họ Hạng!" "Nhưng mà, cậu đừng quên, tuy rằng nhà họ Hạng là do tôi tiếp quản, nhưng trên thực tế người đứng đầu nhà họ Hạng, cũng không phải tôi!" Diệp Phùng hơi hơi nhíu mày lại, đương nhiên anh biết gia chủ của nhà họ Hạng không phải Thẩm Tuyết Lan, mà là cha của Hạng Thiếu Quân sớm bệnh nằm trên giường, Hạng Tư Huấn. Nhưng mà Hạng Tư Huấn nhiễm bệnh bế quan hơn mười năm trước, đã không còn để ý việc gia tộc, ngoài cái danh hào là gia chủ ra, những chuyện còn lại, đều do Thẩm Tuyết Lan toàn quyền quyết định, nhưng bây giờ Thẩm Tuyết Lan lại lôi ông ta ra, lấy ông ta làm con cờ không thể ngờ tới! Tuyển chọn người thừa kế, phải có gia chủ tiền nhiệm tham gia quyết định, nếu không, căn bản là kết quả không được công nhận! Diệp Phùng nhíu mày: "Nếu nhà họ Hạng chủ chưa hồi phục, thì nhà họ Hạng, sẽ không có gia chủ mới đúng không?" "Cũng không thể nói như vậy!" Thẩm Tuyết Lan thản nhiên mở miệng: "Bệnh của gia chủ cũng không phải là bệnh không trị được, nếu như có thể tìm được vị thuốc trong truyền thuyết kia, bệnh của gia chủ sẽ có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí chuyện khỏi hẳn cũng không có gì có thể!" "Đến lúc đó, để ông ấy chỉ định Hạng Thiếu Quân làm người thừa kế, mới là danh chính ngôn thuận, được tất cả mọi người nhà họ Hạng thừa nhận!" Những người trong tộc nghe xong đều gật đầu, bởi vì Thẩm Tuyết Lan nói, phù hợp với quy định của nhà họ Hạng, không có một chút tỳ vết nào. Mắt Diệp Phùng lại hơi hơi trầm xuống, lấy thực lực của nhà họ Hạng, nếu là thuốc bình thường thì sớm đặt mua tới tay, tuyệt đối không có chuyện kéo dài hơn mười năm, vậy nên với tình huống này, chỉ có khả năng, chính là loại thuốc cần này vô cùng hiếm thấy, ngay cả lấy thực lực của vọng tộc ngàn năm như nhà họ Hạng, cũng bó tay chịu trói - không có biện pháp nào! Hạng Hòa, ánh mắt tàn nhẫn, trong lời nói lại mang theo trào phúng: "Hạng Thiếu Quân, ba bị bệnh lâu như vậy, anh thân làm con cả, đã làm ra được chuyện gì?" "Hừ! Tôi thấy, anh ước gì ba chết sớm một chút thì có!" "Nói hươu nói vượn!" Hạng Thiếu Quân nhất thời giận tím mặt: "Sao tôi có thể..." Diệp Phùng hơi hơi nâng tay lên, ngăn lại Hạng Thiếu Quân đang muốn nói gì đó, loại thủ đoạn chọc giận thầm thường thế này, căn bản là không cần phải đáp lại! Diệp Phùng ngẩng đầu, nhìn Thẩm Tuyết Lan, mở miệng nói: "Xin hỏi Thẩm phu nhân, vị thuốc trong truyền thuyết đó là thuốc gì?" Thẩm Tuyết Lan nhẹ thở: "Thiên Sơn Tuyết Liên!" Tên này vừa ra, mọi người xung quanh ồ lên! Thiên Sơn Tuyết Liên, có thể xưng thuốc tiên hiếm có! Truyền thuyết nói rằng có thể làm người chết sống lại, xương thịt lành lặn, tác dụng nghịch thiên, hiếm có trên đời! Nghe nói chỉ sinh sống ở trên vách đá ở vách núi đỉnh Thiên Sơn, hơn nữa trăm năm mới nở hoa một lần, thời gian nở hoa chỉ có ba giờ, nói cách khác, chỉ có thừa dịp ba giờ Thiên Sơn Tuyết Liên kia nở hoa, ngắt lấy nó, mới có hữu hiệu, nếu qua ba giờ, Tuyết Liên héo rũ, thì cái gọi là thuốc tiên này, chỉ giống như cỏ dại tầm thường nơi ven đường, không đáng một đồng mà thôi! Với điều kiện hà khắc như vậy, mới khiến cho Thiên Sơn Tuyết Liên, trở nên quý giá hiếm có như thế! Thẩm Tuyết Lan nhìn sắc mặt âm trầm của Diệp Phùng, khẽ cười một tiếng: "Đế sư Diệp, không phải tôi làm việc không theo quy củ, quan hệ giữa cậu và Hạng Thiếu Quân tâm đầu ý hợp, nếu cậu có thể tìm Thiên sơn tuyết liên, cứu được ông cụ, thì thân phận người thừa kế của Hạng Thiếu Quân đương nhiên không thành vấn đề!" Nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của bà ta, Diệp Phùng nhẹ giọng nói: "Được!" Thẩm Tuyết Lan sửng sốt, như không thể tin được vào tai mình: "Cậu đồng ý rồi?" Diệp Phùng gật gật đầu: "Cho tôi thời gian năm ngày, tôi sẽ dâng Thiên Sơn Tuyết Liên lên!" "Diệp Phùng, cậu cần phải nghĩ cho kĩ! Chuyện này không phải cứ tùy tiện nói là có thể được! "Nếu như trong vòng năm ngày, tôi không tìm được tuyết liên, Diệp Phùng tôi, sẽ rời khỏi nhà họ Hạng, mãi mãi không bước vào thành phố Hạng Vương nữa!" "Lời này thật sao?!" Thẩm Tuyết Lan nhất thời mừng rỡ, chỉ cần Diệp Phùng rời đi, thì Hạng Thiếu Quân kia, nháy mắt sẽ biến thành mèo hoang không có chỗ dựa, không đáng giá nhắc tới! "Một lời của Đế sư, ngàn vàng khó đổi!" "Được!" Ánh mắt của Thẩm Tuyết Lan sáng lên: "Năm ngày sau, nếu như cậu thật sự có thể tìm về Thiên Sơn Tuyết Liên, cứu chữa được ông cụ, Thẩm Tuyết Lan tôi không chỉ thừa nhận thân phận người thừa kế của Hạng Thiếu Quân, mà Diệp Phùng cậu, về sau sẽ là khách quý của nhà họ Hạng chúng tôi!" "Diệp Phùng! Không thể được!" Hạng Thiếu Quân lo lắng giữ chặt anh: "Thiên Sơn Tuyết Liên không phải dễ lấy như vậy đâu, ngay cả nhà họ Hạng đã sử dụng mọi quan hệ tìm kiếm hơn mười năm, đều không có một chút tung tích, với thời gian năm ngày, thì sao mà có thể tìm được!" Diệp Phùng an ủi nói: "Anh, anh yên tâm, chuyện này, giao hết cho em!" "Lúc này, em nhất định giúp anh tiến lên vị trí gia chủ, để khỏi lưu lại phiền phức sau này!" "Năm ngày em không ở đây, Thiên Lang và Trần Huấn em sẽ để lại, sẽ phiền anh, chăm sóc tốt cho Tố Nghi cùng Thi Nguyệt!" "Này thì cậu hãy yên tâm!" Thẩm Tuyết Lan đột nhiên lên tiếng: "Trong năm ngày này, tất cả những người thân thích của cậu, nhà họ Hạng sẽ ra tay che chở, tuyệt đối sẽ không để
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]