Cửu gia sửng sốt, sau đó lắc đầu, khóe miệng khẽ cười: “Thật đáng tiếc, nếu như cậu thành thật hợp tác, có lẽ còn có thể an toàn thoát ra khỏi đây, nhưng hiện tại…”
Lão Bưu vừa vẫy tay, mọi người lập tức vây quanh Diệp Phùng! “Ông dám giết người đoạt bảo vật?” “Nếu như là ở bên ngoài, tôi chắc chắn không dám!” “Nhưng là đây là trong cổ mộ! Hoang vu không người, cho dù cậu có chết, ai có thể nghĩ là tôi làm chứ?”
Cửu gia cười nhẹ, không có chút áp lực nào. “Có vẻ như đây không phải lần đầu tiên ông làm chuyện này?” Diệp Phùng nói. “He he, trên thế giới này, người người nghi ky lẫn nhau, kẻ mạnh thì được sống!” Cửu gia chỉ vào những người xung quanh: “Tôi không thể, để cho những anh em đi theo tôi ngày ngày chịu đói chứ?” “Đừng nói nhàm nữa! Giao hết những thứ có được trong cổ mộ ra! Tôi sẽ cho hai người vui vẻ! Bằng không… Cu gia này sẽ cho các người làm một đôi uyên ương đi xuống hoàng tuyển!”
Diệp Phùng gật đầu: “Thế thì được, như thế, càm giác tội lỗi của tôi, cũng có thể giảm đi một ít!”
Cửu gia sửng sốt “Cái gì?”
Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy một bóng trắng lóe lên, con ngươi Cửu gia co lại, Diệp Phùng vỗ tay cười với ông ta, nụ cười này lập tức khiến Cửu gia kinh sợ, lập tức phản ứng lại, nhìn dáo dác xung quanh, cái thân mỡ trên người ông ta cũng run run: “Cậu… cậu…”
Mười mấy người nằm la liệt dưới đất than thở, không một ai có thể đứng dậy nỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-su-xuat-son/1649481/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.