Lăng Tuyết Ngân như hiểu mà dường như cũng không hiểu mà gật đầu, nhưng đối với một nữ sinh chỉ mới hai mươi tuổi đầu, những chuyện xảy ra trước mắt vẫn khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi. Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô, Diệp Phùng mỉm cười ấm áp nhìn cô ta: “Đừng lo, nếu như thật sự có nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ cho cháu!” Nghe lời này của Diệp Phùng, trong mắt Lăng Tuyết Ngân chợt lóe một tia thần thái, cảm giác an toàn nồng đậm lập tức lan tràn toàn thân, vốn đầu có hơi căng thắng, nhưng giờ cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Khi hai người bước tới gần, một nhóm người đang làm việc đều buông những thứ trong tay xuống, người nào người nấy vây quanh dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hai người họ “Anh Râu, hai người họ là ai?” Một người đàn ông tỏ đang cầm xẻng ra cảnh giác hỏi. Râu quai nón đảo mắt, lập tức thay đổi sắc mặt: “Mau bắt bọn họ lại!” Lời vừa dứt, một nhóm người lập tức vây lại, sắc mặt Lăng Tuyết Ngân cũng thay đổi, cô ta nhanh chóng túm lấy Diệp Phùng, nhìn về phía người đàn ông râu ria kia, căng thẳng nói: “Các các người muốn làm gì?” “Hừ! Đừng tưởng tôi không biết các người đang làm gì, muốn cướp ăn từ trong miệng Cửu gia, cũng không xem thử bản thân có tư cách đó không!” Diệp Phùng vỗ nhẹ Lăng Tuyết Ngân, bản thân anh rất là bình tĩnh, không hề để đám người hung tợn đó vào trong mắt: “Đây là cách Cửu gia tiếp đãi khách sao?” “Ta khinh, các người cũng xứng với Cửu gia…” “Râu!” Đột nhiên, một giọng nói trầm lắng vang lên từ căn lều ở giữa, nghe thấy giọng nói này sắc mặt của người đàn ông râu ria lập tức thay đổi, cung kính mà đáp lại: “Cửu gia!” “Có bạn hữu nơi xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao!” “Bạn hữu đã đến rồi thì mời họ vào đây đi!” “Vâng, Cửu gia!” Cửu gia đã lên tiếng, ánh mắt người đàn ông râu ria phức tạp nhìn hai người họ, sau đó đưa hai người vào trong lều. Bố trí của lều rất đơn giản, có một bóng người mập mạp đang quay lưng về phía họ. Diệp Phùng liếc nhìn người đó một cái, không chút khách khí ngồi ở trên ghế đối diện, trực tiếp hỏi: “Các hạ là Cửu gia?” Bóng người chậm rãi quay lại, lộ ra một khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn được, nhếch mép cười, cái mặt đầy thịt mỡ chen chúc vào nhau: “Không sai, người trong đạo đều nể mặt gọi tôi là Cửu gia!” “Không biết anh bạn trẻ này xưng hô thế nào?” “Diệp Phùng!” “Không biết cậu Diệp tìm đến đây, là chỉ đích danh muốn gặp tôi, hay là có chuyện gì khác?” Cửu gia chăm chú nhìn Diệp Phùng hỏi. Diệp Phùng nhíu mày, điềm nhiên nói: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là muốn cùng Cửu gia bàn một cuộc làm ăn!” “Ồ?” Hai mắt Cửu gia sáng lên: “Tôi là thương nhân, cho nên việc kinh doanh đương nhiên rất hoan nghênh, chỉ là không biết, các người muốn bàn việc làm ăn gì?” “Chúng tôi muốn Cửu gia, đưa chúng tôi vào lăng mộ!” “Vào mộ?” Ánh mắt Cửu gia tỏ vẻ hoài nghi: “Anh bạn trẻ đang đùa chăng, tôi là người làm ăn chân chính, chuyện trộm mộ là phạm pháp, sao tôi có thể đi làm được?” “Cửu gia, người ngay không nói lời ám muội, chúng tôi đã có thể đến được đây, đương nhiên biết ông đang làm gì, đến bước này rồi, không cần phải giấu diểm nữa đâu!” Diệp Phùng khẽ cười một tiếng, đều nói bọn trộm mộ ai nấy cũng vô cùng cảnh giác cẩn thận, hôm nay được gặp, quả nhiên đúng là như thế! Chỉ có điều, khi Diệp Phùng nhìn thấy tất cả thì trong lòng đã chắc chắn bọn họ chính là những kẻ trộm mộ không sai! Nghe Diệp Phùng nói như thế, sắc mặt của Cửu gia dần trở nên tối sầm lại, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Tôi thật sự không biết các người đang nói gì!” “Nếu như không còn chuyện gì khác, thứ lỗi tôi không thể tiễn xa được!” “Lão Bưu, tiễn khách!” Xoạt! Cửa lều bị kéo ra, một người đàn ông cứng cáp giống như một ngọn núi nhỏ xuất hiện trước mặt hai người, gương mặt lạnh lùng, giơ tay ra, giọng điệu cứng rắn nói: “Mời!” Ánh mắt Diệp Phùng không hề rời khỏi Cửu gia, anh chậm rãi nói: “Việc làm ăn vẫn chưa bàn xong, e là, chúng tôi tạm thời không thể đi được!” “Hừ! Cái này không do cậu quyết định!” Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy vai Diệp Phùng, bấu chặt vào vai anh, Diệp Phùng nắm ngược trở lại, chụp lấy bàn tay gã ta, cười khẩy một cái: “Sức lực không tệ, nhưng mà, vẫn còn hơi kém một chút!” Nói xong, anh hất tay gã ta, người đàn ông trông có vẻ vạm vỡ vậy mà lại bị Diệp Phùng nắm lấy cổ tay hất ngã xuống đất! Ánh mắt Cửu gia nặng nề, trên gương mặt dường như vô hại kia lại xuất hiện vẻ đăm chiêu! Lão Bưu là cao thủ trong tay ông ta, bình thường ba bốn người cũng không thể tiếp cận được, không ngờ, vậy mà lại bị một tên Diệp Phùng trông có vẻ tầm thường một chiêu quật ngã? “Con mẹ mày…” Lão Bưu vừa định đứng dậy báo thù thì giọng nói của Cửu gia vang lên bên tai: “Lão Bưu, dừng tay!” Cửu gia chậm rãi bước tới, nhìn chằm chằm vào Diệp Phùng, như thể muốn nhìn thấy thứ mà bản thân muổ, trên gương mặt của anh. Nhưng đáng tiếc, nhìn một hồi lâu vẫn là cái khuôn mặt không có lấy một chút cảm xúc nào, ngay cả trong đôi mắt, một chút thân sắc cũng không có. Cửu gia vẫy vẫy tay, ra lệnh cho Lão Bưu ra khỏi lều, thở dài nói: “Các người xuống mộ để làm gì?” “Chúng tôi chỉ muốn tìm một loại cổ trùng, sau khi tìm được, sẽ lập tức rời đi “Còn về những vật giá trị trong lăng mộ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không động tới!” Diệp Phùng thản nhiên đem những lời nói thật nghĩ trong đầu nói ra hết! Sau khi nghe xong, ánh mắt của Cửu gia hơi trâm xuống! Trong lãnh thổ Tây Tương, làm cái nghề trộm mộ này tự nhiên cũng biết hai chữ cổ trùng nghĩa là gì! “Các người là độc sư?” “Chúng tôi là ai, Cửu gia không cần bận tâm! Ông chỉ cần biết, chúng tôi không có ác ý là được!” Diệp Phùng ung dung đáp, khoác lên mình một tấm màn không khí bí ẩn. Cửu gia nhìn chằm chằm Diệp Phùng, một lúc lâu sau, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Cho dù các người có ác ý cũng không sau, bởi vì dẫn cậu xuống mộ, tôi vốn dĩ không làm được!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]