Ly Sở tỏ ra khẩn trương:
- Phương Khánh đang làm gì vậy? Sao máy bắn đá và cung tiễn thủ chỉ tập trung mục tiêu chủ yếu vào chiến thuyền trên sông, mà không quan tâm tới cầu phao? Con bà nó, nếu còn tiếp tục như vậy, cầu phao của quân Đế quốc Mạch Gia sẽ hoàn thành, chẳng lẽ tên này muốn cho quân Đế quốc Mạch Gia xông lên bờ thành công ư? Đối diện có tới sáu mươi vạn quân Đế quốc Mạch Gia, cho dù mười vạn quân này chết sạch, chỉ cần bảo vệ cầu phao thành công, quân Đế quốc Mạch Gia sẽ có hy vọng phá tan phòng tuyến quân ta. Đến lúc đó kẻ xấu số chính là chúng ta.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh khẽ rực:
- Vậy thì chưa chắc. Phương Khánh không thể nào không nhìn thấy điểm này, một khi hắn đã làm như vậy, tự nhiên là có lý do của hắn.
- Để ta chạy tới hỏi hắn.
- Không!
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
- Ta không muốn bọn họ cho rằng ta không tin tưởng bọn họ. Chỉ là một chiếc cầu phao, nó sẽ không trở thành cọng rơm cứu mạng cho quân Đế quốc Mạch Gia, ngược lại có thể trở thành sợi thòng lọng treo cổ chí mạng của chúng...
- Thiển Tướng quân, ý của ngài là...
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Hiểu biết của ta về thủy chiến vẫn còn có hạn, xem ra hiện giờ Phương Khánh đang dạy cho ta một bài học đây. Hừ hừ, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, giỏi cho tiểu tử, quả nhiên rất độc, quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-thien-phong/2318295/quyen-7-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.