Bát Xích cất tiếng cầu xin:
- Tân Tân tỷ tỷ, cho ta chơi trong này vài ngày nữa đi, nơi này thật sự rất hay.
Thấy ánh mắt cầu xin của Bát Xích, Tân Tân bắt giác thở dài, nàng khẽ xua tay, đám binh sĩ chung quanh đều tản đi nơi khác, sau đó dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình điểm vào trán Bát Xích một cái, nhỏ giọng nói:
- Tiểu quỷ kia, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không biết ngươi vào đây làm gì hay sao?
Bát Xích nghe vậy giật thót trong lòng, lúc này Tân Tân không thèm đếm xỉa tới phong độ của một nàng thục nữ, đặt mông ngồi phệt xuống đất.
Nàng ôm hai đầu gối, ngơ ngác nhìn mặt biển phía trước, chậm rãi nói:
- Thật ra không riêng gì ta, ngay cả Kỷ Thừa tướng cũng biết vì sao ngươi muốn vào xưởng đóng tàu.
Bát Xích ngẩn ngơ:
- Không thể nào...
Tân Tân hừ lạnh một tiếng:
- Có gì là không thể? Nhai quốc ngoài thuyền ra, còn gì khác có thể khiến cho Thiển Thủy Thanh động tâm? Tầm quan trọng của chiến thuyền, quốc gia khác có lẽ không thèm để ý, nhưng Thiển Thủy Thanh có thể không để ý sao? Nếu hắn không để ý, vậy cũng đã không chơi trò chuyển quân trên biển lúc trước. Từ sau khi hắn tiến đánh Đế quốc Mạch Gia, Vô Song và Kỵ Thừa tướng đã hiểu rõ ràng một chuyện, bí mật chiến thuyền của Nhai quốc, thời gian còn bảo vệ được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thiên hạ vốn không có bí mật nào là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-thien-phong/2318290/quyen-7-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.