Bát Xích giận dữ la to:
- Vậy con khỉ của ta làm sao bây giờ?
- Bỏ mặc cho nó chết đi!
Thế Quân Dương tát nó một cái:
- Đừng quấy rầy ta nữa, tiểu tử, coi chừng ta cho ngươi một đao!
Bát Xích làm mặt quỷ với Thế Quân Dương, hạ giọng than thở:
- Ngươi không cứu nó, nó sẽ chết. Vậy được rồi, ta bắt nó được, cũng có thể thả nó đi được...
Thế Quân Dương bực bội khoát tay:
- Mau cút, mau cút, bớt đánh rắm một chút đi, ngươi phiền phức quá!
Bát Xích chạy đi nhanh như chớp, ra ngoài thả Tiểu Nạo lên một thân cây, tháp giọng nói:
- Đi đi, Tiểu Nạo, hãy đi tìm người mà ngươi nên tìm!
Tiểu Nạo lại kêu chí chóe vài tiếng, không biết là có ý gì.
Sau gần nửa canh giờ, quân Sơn cẩu nghỉ ngơi và hồi phục xong lại tiếp tục lên đường, Bát Xích cũng đi nhưng vẫn quay lại nhìn về phía sau một lần với vẻ lưu luyến không nỡ rời, ánh mắt lại toát ra vẻ đắc ý hết sức giảo hoạt.
Đại quân đi không bao lâu, bên cạnh vách núi xuất hiện một bóng người lén lén lút lút.
Sau khi nhìn quanh quất, xác định không có ai, bóng người kia bèn chạy tới dưới một gốc cây đại thụ.
Chính là Hòa Phi.
Không phải là hắn đã đi tìm Thiết Phong Kỳ rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Câu trả lời có ý nghĩa hết sức sâu xa...
Hòa Phi nhẹ nhàng chạy giữa vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-thien-phong/2318145/quyen-6-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.