Bát Xích ngơ ngác hỏi:
- Thiển Thủy Thanh là ai vậy?
Tiểu tử này sống trong núi rừng từ nhỏ, đương nhiên là chưa nghe qua cái tên này.
- Một tên Tướng quân đánh giặc rất khá, nhưng rất âm hiểm, rất giảo hoạt, còn rất...hung ác nữa!
Ly Sở không muốn nói tốt cho Thiển Thủy Thanh.
Không ngờ Bát Xích đột nhiên nhảy dựng lên:
- Vậy thì tốt quá, cháu quyết định, cháu sẽ làm binh sĩ dưới trướng Thiển Thủy Thanh!
- A?
Vô Song và Ly Sở cùng lắp bắp kinh hãi:
- Cháu vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa Thiển Thủy Thanh...
Bát Xích kêu to:
- Đừng coi thường cháu còn nhỏ, giữa núi rừng, cho dù các vị đã tới đây rồi cũng chưa chắc đã thoát được bẫy rập của cháu! Tham gia vào quân ngũ là để đánh giặc, chỉ có giết người hoặc là bị người giết, có gì là ác với không ác? Chỉ có Tướng quân đánh thắng trận mới đáng để đi theo, chỉ cần Thiển Thủy Thanh có thể đánh thắng trận, cháu sẽ đi theo ông ấy. Sau này chúng ta ra khỏi rừng, hay là kết nghĩa huynh đệ với nhau đi, về sau hai người các vị chính là đại ca của ta, chúng ta lấy danh hiệu là Tùng Lâm Tam Kiệt!
Đúng là tính trẻ con, cho nên Bát Xích mới thuận miệng nói ra danh hiệu sặc mùi giang hồ như vậy. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, danh hiệu mà Bát Xích nhất thời nổi hứng nói ra, ngày sau làm cho tất cả địch nhân phải kinh hồn táng đởm. Cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-thien-phong/2318060/quyen-5-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.