Hai chân vô cùng mỏi mệt, nặng như đeo đá, trước mắt là vô số vì sao.
Bây giờ đang là giữa trưa, vì sao trên bầu trời lại có nhiều sao như vậy?
Vân Nghê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thấy nàng thật sự không đi nổi nữa, Thiển Thuỷ Thanh nói với vẻ thông cảm:
- Nghỉ ngơi một chút đi.
Vân Nghê té nhào xuống đất yếu ớt vô lực, khuôn mặt mỹ miều lộ vẻ đau đớn, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta...không ra được khỏi thảo nguyên có phải không?
- Đừng nghĩ vậy!
Thiển Thuỷ Thanh hơi trầm ngâm:
- Lúc trước chúng ta chạy về phía Bắc, thành Cô Tinh ở phía Đông, bây giờ đi xéo về hướng Đông Nam...đã đi được một đoạn khá dài. Lúc trước chạy trối chết chỉ lo ngựa chạy quá chậm, bây giờ ngựa đã chết, lại cảm thấy bực bội vì nó chạy quá xa! Ha ha, thế sự khó lường!
Giọng Vân Nghê kêu rên thê thảm:
- E rằng mất mười ngày nửa tháng chúng ta cũng chưa chắc ra khỏi thảo nguyên, thịt ngựa mang theo đã ăn hết sạch, không có thức ăn, chúng ta sẽ chết đói ở đây...
Thiển Thuỷ Thanh hơi sững sờ, thiếu nữ trước mắt mình tuy ngây thơ yểu điệu, không ngờ trong lòng cũng biết lo xa.
Đúng vậy, không có thức ăn, làm sao có thể ra khỏi thảo nguyên đây?
Thiếu nữ trước mặt là vì mình mới lâm vào tình cảnh như bây giờ, nhưng quả thật nàng rất kiên cường. Ngoài vài câu than thở lúc đầu ra, sau đó trong lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-thien-phong/2317777/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.