- Ngươi bệnh thần kinh.
- Cho cô phi tiêu, cho cô giết tôi, được không?
- Anh có bệnh à?
- Ừ, cô thật sự muốn, bởi vì khi nói đến phi tiêu, đồng tử của cô hơi chút phóng đại, cức việc cô đã tận lực che dấu, nhưng vẫn bị hấp dẫn, hơn nữa khi chuyển động, đột nhiên ngưng lại một chút, ước chừng 0.13 giây... Nhưng nói đến cho cô giết tôi...
Trương Dương dừng một chút, nhìn nàng một cái.
Đường Thất Thất nhắm mắt lại.
- Cô nhắm mắt lại, là không muốn cho tôi đoán được ý tưởng trong lòng cô, nhưng cái này gọi là thì giác cách trở, ý nói là, không muốn làm cho ý tưởng trong lòng mình lộ ra, nếu cô thật muốn giết tôi, sẽ không như vậy, cho nên...
- Khốn nạn, ngươi cho ta phi tiêu thử xem.
Đường Thất Thất xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, đột nhiên mở hai mắt.
- Thôi, không thèm nghe cô nói nữa.
Trương Dương nhìn bộ dáng nàng tức giận, càng xinh đẹp đến mê người, trong lòng không khỏi hơi hơi xúc động, nhưng biết không nên bức nàng quá chặt, nếu không, dễ dàng hoàn toàn ngược lại.
- Tết âm lịch sắp đến rồi.
Trương Dương đứng lên.
- Mấy ngày nữa, tôi sẽ chuẩn bị xuất phát đi Đồ gia thôn cùng Ngô thôn, chuyện cô phân phó tôi sẽ nhất nhất làm theo.
Đường Thất Thất nhìn hắn một cái, thật dài mà thở một hơi, thản nhiên mà nói rằng:
- Tôi sẽ không cảm kích anh, đây là anh nợ tôi.
- Biết, cho nên, nếu để cô đi cùng với tôi, thì thế nào?
- Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-my-nu/1549919/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.