Trương Dương nhìn nhìn lại Hứa Đan Lộ, cô làm bộ dường như chẳng hề có chuyện gì nhưng trong lòng Trương Dương cũng hơi hơi bồn chồn, chuyện giữa hắn và Dương Tĩnh ấy, không phải là cô đã nhìn thấy được điều gì đấy chứ? Nhưng mà cũng may là Hứa Đan Lộ không có tiếp tục nói tiếp chuyện này, tuy là nhìn bộ dáng của cô bây giờ tựa hồ như đã biết chút ít điều gì đó rồi. Đến gần lúc chạng vạng thì Trương Dương và Hứa Đan Lộ cùng nhau đi đón hai chị em Hứa Đan Đồng và Hứa Đan Oánh, sau khi hai cô em vợ mỹ nữ này nhìn thấy Hứa Đan Lộ thì ba chị em ngay lập tức ôm chầm lấy nhau giống như là những chị em đã thất lạc nhiều năm rồi vậy, suốt dọc đường về nhà mấy người tán gẫu không hết chuyện. Sau khi ăn xong cơm chiều, Hứa Đan Oánh lúc này mới chia tay hai cô chị của mình mà đi đến phòng Trương Dương để nghiên cứu phần mềm hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye. Trương Dương đem ý tưởng Hứa Đan Lộ vừa nói lúc sáng nói lại cho Hứa Đan Oánh, Hứa Đan Oánh liền nói yêu cầu này không khó bởi vì nếu so sánh nguyên lý phát hiện nói dối đó với nguyên lý hoạt động của hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye thì dễ nuốt hơn nhiều. Trương Dương nghe cô nói vậy trong lòng nổi lên một trận phấn thích, chỉ cần có hệ thống phát hiện nói dối này thì về sau phỏng vấn thành viên mới cho Công ty Nữ Oa đã có thể nhàn hạ hơn nhiều rồi. - Nhưng mà cái này cứ chờ đến lúc đưa hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye đi vào hoạt động trước rồi hãy tính. Hứa Đan Oánh nhìn nhìn Trương Dương, lấy ra chiếc laptop của cô rồi nói. - Hiện tại thử xem trước một chút sức mạnh của hệ thống giám sát ma thuật của chúng ta nhé. Cô đưa bản chính phương án thiết kế phần mềm đến máy tính của Trương Dương, sau đó tranh phần đi trước thẳng bước lên tầng năm. Tiếp đó dựa trên số liệu đã có thực hiện chương trình. - Thành bại tùy thuộc vào hành động này đây. Cài đặt chương trình hoàn tất, sau khi kiểm tra lại toàn bộ các thiết bị đo lường vẫn hoạt động bình thường, Trương Dương thoáng thở nhẹ ra một hơi, nhẹ nhàng ấn phím “enter” xuống, chính thức lần đầu tiên vận hành toàn bộ hệ thống theo dõi “Mắt ma ưng” này. A! Trên cái màn hình cực lớn ngay lập tức xuất hiện mười tám khung hình video, mỗi một khung hình vừa vặn tương ứng với một góc máy ảnh hồng ngoại được đặt trong biệt thự. Quả nhiên, chất lượng của những cái máy ảnh hồng ngoại này đúng là hàng tốt mà, hình ảnh trên này quả thực rất rõ ràng. Chỉ cần ngồi đây mà xem cũng thấy được phạm vi theo dõi của mỗi máy ảnh đều rất lớn và xa, đồ vật ở cách xa một trăm mét cũng có thể thấy được rõ ràng, bốn phía biệt thự bất luận là cái gì, ở ngõ ngách nào đều được ghi hình rõ mồn một. - Chất lượng hình ảnh đã không còn là vấn đề rồi. Trương Dương nhìn nhìn hình ảnh hiện lên trên màn hình, lại nói. - Nhưng chưa biết trí năng tự động phân tích kia có hoạt động hay không đây? - Đúng vậy, cái này mới chính là mấu chốt của vấn đề, chỉ tiếc là… hình ảnh hiện tại truyền về chính mình nhìn cũng không có thấy điều gì bất thường cả. Hứa Đan Oánh nhìn nhìn ngắm ngắm, cố ý phóng to để quan sát cho kỹ từng khung hình trong đó, phóng đại phạm vi theo dõi cho lớn hơn nhưng kết quả vẫn không có phát hiện được điều gì, giờ phút này bốn phía quanh biệt thự thực sự không có điều gì bất thường cả. Ngoại trừ một số công nhân đang thi công tại công trường ra thì chẳng có một chút động tĩnh nào cả. Thế thì làm sao có thể xác định là bộ hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye này có thể có trí năng tự động nhận biết hay không? Trong lòng hai người giờ phút này không có cách nào phân biệt được. Nhưng mà, ngay tại lúc hai người còn đang do dự không biết làm cách nào để xác định xem tác dụng chủ yếu của bộ hệ thống này có hoạt động hay không thì “Chức năng báo động trước” của hệ thống cuối cùng cũng có tín hiệu nhấp nháy, hệ thống hình ảnh đột nhiên lóe lên phát ra một cái thanh âm cảnh cáo trầm trầm. - Cảnh báo, trong phạm vi bốn mươi hai mét có người hiện đang thăm dò biệt thự. Mức độ nguy hiểm tình hình: cấp năm. Trương Dương cùng Hứa Đan Oánh liếc mắt nhìn nhau một cái, thứ này thực sự đã hoạt động rồi này… Mức độ nguy hiểm của tình huống là cấp năm à… Đây là tình huống loại gì vậy? Có vẻ như cái mức độ nguy hiểm này có chút nghiêm trọng thì phải. - Phạm vi bốn mươi hai mét à? Trương Dương suy nghĩ một hồi, nếu là khoảng cách bốn mươi hai mét thì cũng chính là khoảng cách từ biệt thự tới tổng bộ Công ty Nữ Oa tương lai cũng như toàn bộ nhà xưởng của Nữ Oa dược nghiệp gần đây mà. Sau khi Chu Lôn Phát đem toàn bộ sức người sức của dưới quyền hắn ra sức đẩy nhanh tốc độ hoàn thiện công trình, thì tổng bộ Công ty Nữ Oa tương lai cùng toàn bộ hệ thống nhà xưởng của Nữ Oa dược nghiệp cơ bản nền móng đã được hoàn thiện, hiện tại đã tiến vào giai đoạn thi công thứ hai, cho nên hiện tại dù là ban đêm cũng có một số nhân viên ở lại thi công tại đó. Nếu không khác với dự kiến thì người nhìn trộm biệt thự lúc này chính là đứng từ vị trí phía trên dàn giáo công trình dang dở bên đó đây mà. Tình hình nguy hiểm cấp năm? Dựa theo mức độ đã định thì chính là cấp độ thấp nhất, không có nguy hiểm trực tiếp đến biệt thự, nói cách khác thì người nhìn trộm biệt thự kia có khả năng là chỉ nhìn biệt thự tráng lệ mà ao ước có được một cái giống thế thôi, cho nên cũng không có bất cứ hành động khả nghi nào khác. Có thể chỉ là một tên háo sắc, cũng có thể là một tên trộm mà cũng có thể là người đến nghiên cứu địa hình của sở kiến trúc… Nếu là hai cái loại người đằng trước thì Trương Dương không có gì lo lắng lớn cả. Bởi nếu là một tên háo sắc thì đám mỹ nữ trong biệt thự này ý thức phòng bị cũng không có kém cạnh chút nào, hơn nữa thủy tinh cường lực có tác dụng ngăn lại việc coi trộm từ bên ngoài. Còn nếu hắn là một tên trộm vặt mà cho dù hắn có muốn trộm được đồ thì cũng phải xem hắn có năng lực đi vào đến cửa được hay không đã. Điều khiến Trương Dương lo lắng chính là loại người thứ ba kia, đối phương có thể là do tập đoàn sát thủ hoặc là những thế lực muốn trả thù hắn phái tới để khảo sát địa hình trước hay không chứ?! Khả năng xảy ra cái loại này là rất lớn! Trong khoảng thời gian gần đây, bên ngoài tuy là trời yên biển lặng, nhưng mà Hứa Đan Lộ cũng đã nói qua với hắn rằng bọn Trần Thiên Hùng chí ít cũng đã phát hiện khá nhiều nguy cơ nhằm vào những mỹ nữ trong biệt thự, còn tiến hành bám đuôi theo dõi từng người một. Điều này chứng minh rằng không phải đối phương không có hành động gì, mà là bọn chúng đang đợi cơ hội, đang chờ đợi một cơ hội thực sự tốt để ra tay. Không nói đến Đỗ gia và Bát Hắc đào là hai tổ chức có mối thù hận sâu sắc với hắn, mà hiện tại người Thái gia khẳng định cũng hận thấu xương Trương Dương hắn rồi. Tình cảnh đối mặt hiện này chính là cái loại địch thủ trong bóng tối còn chính mình lại ở ngoài sáng cho nên hắn tạm thời cũng không có biện pháp nào toàn vẹn được, chỉ có thể giữ vững thế phòng thủ. Bởi rằng hắn bây giờ còn không có đủ lực lượng, nhưng đó cũng chẳng phải là điều không thể thay đổi được… Chỉ cần hắn đem đại bản doanh thức dậy, phát triển vững chắc, tập đoàn Nữ Oa bắt đầu đi vào quỹ đạo thì đó chính là lúc hắn phản kích. Còn bây giờ biện pháp tốt nhất có thể làm chính là dù có chuyện gì xảy ra trước mắt cũng phải có dũng khí mà lập tức tóm lấy gọn gàng, chỉ có làm cho bọn chúng cảm thấy đau đớn thì bọn chúng mới không dám ra tay lại lần nữa. - Xem xét nguồn gốc phát ra cảnh báo tình hình nguy hiểm, phóng to hình ảnh. Hứa Đan Oánh liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, di chuyển rồi nháy đúp con trỏ chuột máy vi tính lập tức phóng to hình ảnh được truyền tải trên màn hình từ hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye. Trương Dương vừa nhìn quả nhiên là khoảng chừng hơn bốn mươi mét ngoài kia, chắc là trong một cái góc xa xôi tại vị trí là tầng lầu thứ mười bảy tổng bộ tập đoàn Nữ Oa tương lai, một người đàn ông trung niên mặc áo gió màu đen, khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nét mặt tang thương cùng chòm râu lún phún đang lén lút cầm một cái ống nhòm nhìn hướng về phía biệt thự, hình như là đang nhìn trộm. Trương Dương nhíu mày, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Hứa Đan Lộ, vừa giải thích tình hình cho cô một chút cô liền tỏ vẻ sửng sốt thấy rõ, ngay lập tức đáp lời. - Em biết rồi. Hôm nay là ca trực của Lão Ý, để em nói ông ấy bắt người. Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau, Trương Dương lần thứ hai nhìn xuống hình ảnh được phóng to của hệ thống, tình hình đã có sự thay đổi, hiện tại Lão Ý mang theo năm sáu người xuất hiện phía sau người đàn ông trung niên khoác áo gió màu đen kia như ma quỷ xuất hiện. Vẻ mặt người đàn ông kia lộ rõ vẻ sợ hãi, tưởng chừng như muốn vứt bỏ ống nhòm trong tay mà chạy nhưng ngay lập tức đã bị Lão Ý tung một đòn trực tiếp khiến hắn ngã ngược, rồi ông ta tịch thu ống nhòm trong tay hắn. Lúc này Trương Dương mới gọi điện thoại cho Lão Ý. - Giúp tôi xem xem từ góc độ của hắn đứng thì có thể nhìn thấy cái gì nào? - Đầu nhi, từ chỗ này nhìn không thấy cái gì cả, chỉ có điều vừa khéo trông thấy cửa chính của biệt thự. Lúc trước đám người Lão Ý vẫn hay gọi Trương Dương là Trương tổng, nhưng Trương Dương nghe thế không thể nào thấy quen được cho nên nói bọn họ hiện tại đổi giọng gọi là “Đầu nhi”, dần dần đám người bọn họ cũng đã quen gọi vậy. Trương Dương suy nghĩ một chút, liền đó phân phó cho Lão Ý. - Chờ tôi một chút, đem hắn ta xuống tầng một, tôi lập tức đến đó. Trương Dương vốn là muốn nói Lão Ý tự mình thẩm vấn người đàn ông kia là được, sau đó nghĩ lại vẫn thấy rằng chính hắn tự mình đi xem một chuyến vẫn hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]