Chương trước
Chương sau
Một người đường đường là siêu cấp quý công tử gia tộc giàu sang quyền thể như vậy mà bỗng chốc hình tượng lại biến thành như thế, nội tâm không thể không phẫn nộ cho được.
Tuy rằng phải nói là Thái gia cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh chính xác sự tình quấy phá lần này là do Kiều gia đứng sau lưng giật dây, nhưng sự tình lại xảy ra tại địa điểm chính là Hải Thiên Các ở Mai Ninh, mà cái Hải Thiên Các này vừa vặn lại chính là một trong những tài sản của Kiều gia. Điều này không khác gì đã chứng minh rằng sự tình có quan hệ tới Kiều gia, mà điều càng khiến cho người nhà Thái gia tức tối chính là Kiều gia chẳng hề có ý giải thích hay thậm chí chỉ là muốn làm sáng tỏ sự việc đó. Hay nói cách khác, Kiều gia chấp nhận rằng cứ mặc cho người ta thấy người đứng sau lưng sự kiện này chính là Kiều gia bọn họ.
Sau khi Thái Vĩnh biết được tin tức này thiếu chút nữa là hắn trực tiếp lăn ra bất tỉnh rồi, vốn là muốn ngay tức khắc mò mặt tới Kiều gia hưng binh hỏi tội, nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ cạnh tranh hiện tại giữa hai nhà Kiều - Thái thì hắn bấy giờ chỉ có thể cố gắng đè nén cơn giận dữ xuống mà thôi.
Mà quan trọng hơn hết chính là ngay sau đó hắn nhận được rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới, mà toàn là những cuộc gọi từ các đại gia tộc vốn cách biệt với giai tầng bọn họ. Hơn nữa, đa số những hào môn thế tộc cách biệt đó đều không muốn tranh chấp giữa hai nhà tiếp tục kéo dài thêm nữa, đều là hy vọng hai nhà Thái - Kiều ngồi xuống thư thả nói chuyện với nhau cho rõ ngọn ngành.
Dù sao sự tình cũng chưa tới mức không thể cứu vãn được. Mà còn nói tóm lại thì dù sao hết thảy sự tình đều là do Thái gia bắt đầu nên mới thành ra nông nỗi này.
Mong muốn giải hòa mối quan hệ giữa hai nhà này thậm chí còn có cả đồng minh của Thái gia là Thân gia.
Đã đi đến tình trạng như thế này, Thái Vĩnh cũng chỉ còn cách thuận theo sự bố trí sẵn.
Cùng lúc đó, Kiều lão gia tử của Kiều gia là Kiều Chính Quốc cũng muốn dẹp yên chuyện gia đình, bằng lòng hòa giải hai bên. Cho nên hai nhà ước định đến đúng ngày họp mặt tại Ấm Hương Các ở Đông Hoa Viên mà tiến hành thương lượng.
Đáng lẽ ra hòa giải hai bên sẽ diễn ra như vậy, chủ trì buổi hòa giải theo luân phiên thay đổi giữa các gia tộc đến lần này chính là người chèo chống Nguyên gia Nguyên Chấn Phong cùng với hai người cầm lái của hai nhà Kiều - Thái.
Nhưng xét về sức mạnh của Nguyên gia mà so sánh với hai nhà Kiều - Thái mà nói thì liền có sự chênh lệch, cho dù là hai nhà Kiều - Thái tự nguyện cùng nhau hòa giải một chỗ và cũng không có quan hệ thân thiết với họ.
Cuộc hòa giải sẽ bắt đầu lúc mười giờ đúng, nhưng mà chưa đến tám giờ rưỡi thì Thái Vĩnh đã chạy tới đây rồi.
Sở dĩ Thái Vĩnh chạy tới Đông Hoa Viên sớm như vậy ngoài nguyên nhân bởi cái chuyện canh cánh trong lòng là đứa cháu trai độc tôn của gia tộc bị người ta hạ nhục một phen ngày hôm qua, thì quan trọng hơn chính là buổi hòa giải giữa hai nhà Kiều - Thái hôm nay có sự tham dự của tập đoàn hạng nhất, chính là đại gia tộc cách biệt tầng lớp với gia tộc hạng hai như bọn họ.
Chính là Thân gia đó. Chẳng những Thân gia cùng Thái gia có quan hệ thông gia với nhau, mà chính Thái Vĩnh này cùng với các bậc cha chú trước đây cũng coi như là đã đi theo Thân gia đấu tranh giành thiên hạ, cho nên đối với Thân gia dù là về lý hay về tình hắn đều phải cố gắng gìn giữ mối quan hệ này một cách nghiêm túc.
Đến chín giờ hơn một chút, người chủ trì buổi hòa giải - người chèo chống Nguyên gia Nguyên Chấn Phong xuất hiện. Rồi đến chín giờ rưỡi thì đại biểu Thân gia là Thân Phong Vân cũng đã có mặt, duy chỉ có người trụ cột của Kiều gia là chưa thấy tăm hơi đâu cả.
Sắc mặt Thái Vĩnh liền trở nên có chút khó coi, mà ngay cả người cùng đi là Thân Phong Vân cũng biểu hiện có chút không hài lòng, bởi rằng nếu là gia tộc có chuyện mà chậm chễ một chút thì đã đành vì dù sao ở vị trí là người chèo chống cho cả gia tộc thì Kiều Chính Quốc cũng như Thân Phong Vân hắn, chỉ là Kiều gia này chẳng là cái gì trong mắt người Thân gia cả. Vì rằng lúc Thân gia đang đấu tranh giành thiên hạ kia thì người của Kiều gia cũng chỉ là tùy tùng sai vặt mà thôi.
Hiện tại lại dám thái độ, Thân Phong Vân đã đích thân đến giúp hai nhà hòa giải vậy mà kết quả là Kiều gia còn giả bộ ông lớn mà chậm trễ.
- Nguyên lão này, xem ra Kiều gia này có giá cao quá nhỉ. Lẽ nào ông không có thông báo trước cho bọn họ thời gian hòa giải hay sao?
Thái Vĩnh ngắm người chủ trì hòa giải là Nguyên Chấn Phong, ánh mắt mang theo một tia bất mãn mà mở miệng hỏi, có vẻ như hắn hoàn toàn đã quên rằng buổi hòa giải lần trước Thái gia hắn cũng chỉ cử ra Thái Hưng Đằng đi, mà hắn cũng là người đi trễ nữa.
- Ấy chết, Thái lão à. Ông nghĩ như vậy thực là oan uổng cho tôi quá. Ngày hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho Kiều lão gia tử rồi, cũng đã xác nhận thời gian lẫn địa điểm rõ ràng. Sáng sớm hôm nay tôi cũng đã xác nhận lại với ông ấy, ông ấy đều không có ý bất đồng nào mà.
Nguyên Chấn Phong cau mày nói tiếp.
- Nói không chừng, lúc này ông ấy đang bị kẹt xe…
Ông ta lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua rồi lại đưa mắt nhìn Thân Phong Vân bên cạnh, dò hỏi.
- Nếu không thì tôi gọi lại cho ông ấy hỏi thăm tình hình một chút vậy?
- Được đấy, vậy làm nhanh lên.
Thân Phong Vân nhìn đồng hồ, không chút kiên nhẫn mà phất tay áo.
- Còn có mười phút nữa là mười giờ đấy.
Nguyên Chấn Phong không biết làm sao nữa đành phải gọi điện thoại cho Kiều Chính Quốc, điện thoại hắn báo không kết nối được, thực là Kiều Chính Quốc không nghe hay sao?
Nguyên Chấn Phong bất đắc dĩ mà quơ quơ di động, cười khổ rồi nói.
- Có lẽ là tín hiệu không tốt rồi…
- Gì? Cái gì mà tín hiệu không tốt hả? Ông đừng có vì bọn họ mà tìm cớ bênh vực làm gì.
Trong lòng Thái Vĩnh giận sôi lên, cuộc đời này của hắn chưa từng phải đợi người khác như thế này.
- Này, Thái lão, tôi thấy hôm nay người chèo chống công việc gia đình của Kiều gia chắc là sẽ không có mặt tại đây, cho nên bọ họ coi chúng ta như đám khỉ để đùa giỡn đây mà.
Thân Phong Vân trong lòng lúc này cùng không thoải mái gì, nhưng ngoài miệng hắn vẫn cứ phải cố kìm nén cảm xúc bất mãn của mình.
- A, Thân đại ca, Thái đại ca. Các ông đã đến cả rồi à?
Giữa lúc hai người Thân Phong Vân cùng Thái Vĩnh vẻ mặt như bị táo bón thì thanh âm kẽo kẹt khi mở cửa lớn của Ấm Hương Các truyền vào cùng với một giọng điệu chất chứa hàm ý trêu chọc.
Thái Vĩnh nghe tiếng nói mà nhìn lại, thần tình thối hoắc, nháy mắt biểu cảm như nước sôi bốc hơi, lại đưa mắt nhìn đồng hồ, vừa vặn mười giờ đúng, hắn trực tiếp hướng về phía người vừa tới mà nói.
- Kiều gia các ngươi không còn ai khác hay sao mà lại phái cái con búp bê chưa dứt sữa này đến đây?
Thì ra người vừa mới tới không phải là người mà bọn hắn mong đợi - Kiều Chính Quốc, thậm chí cũng chẳng phải là người con cả của ông là Kiều Vân Đăng, mà người mới tới chính là con thứ tư của ông ấy Kiều Vân Phi. Người này nổi tiếng là một tên ăn chơi trác táng hiện có sở hữu một công ty phần mềm khổng lồ.
Ghê tởm hơn chính là hắn vừa tới là gọi Thân Phong Vân là “đại ca” điều này thì Thái Vĩnh hắn không có ý kiến, dù sao thì Thân Phong Vân đích xác cũng xem như là cùng thế hệ với hắn, nhưng mà sao hắn lại có thể cố ý đem mình ra mà gọi là “đại ca” được? Chuyện này rõ ràng là có chút hương vị nhục nhã đây.
- Uầy, Thái đại ca, hoàn toàn không phải là Kiều gia chúng ta không còn ai khác, mà chính là Kiều gia chúng ta có một cái tập quán là thấy hạng người gì liền phái người cấp bậc tương ứng đi ra ứng đối. Lần này Thái đại ca đứng ra cho nên theo đúng lẽ thì là đến lượt nhân vật thấp kém như tôi đây đến gặp thôi.
Nghe được giọng nói bất mãn của Thái Vĩnh, Kiều Vân Phi không chút hoang mang mà nhanh chóng đáp lại hắn một câu.
- Ngươi…
Thái Vĩnh giận điên lên.
- Kiều Chính Quốc đó không có dạy ngươi cách nói chuyện với trưởng bối thế nào hay sao?
- Trưởng bối? Bề trên?
Kiều Vân Phi nhìn nhìn khắp bốn phía trong phòng, cười ảm đạm rồi nói.
- Ngoại trừ Nguyên lão ra thì ở nơi này còn có ai là trưởng bối hay sao? Thái Vĩnh này, Nguyên lão kia còn chưa có mở miệng mà ông đã đứng đấy làm ầm ĩ lên gì chứ?
- Được rồi, Kiều Vân Phi… Cậu đừng có đứng ở chỗ này mà ra vẻ thông minh nữa. Tôi hỏi cậu, cha của cậu đâu rồi?
Một bên Thân Phong Vân nhìn không vừa mắt được, cau mày mở miệng hỏi.
- Chẳng lẽ ông ấy không biết buổi gặp mặt hôm nay chính là bàn chuyện hòa giải mối quan hệ giữa hai nhà Kiều - Thái hay sao?
- Anh hỏi cha của tôi hả? Ông ấy rất bận, không rảnh tới tham gia đâu.
Kiều Vân Phi không buồn đếm xỉa tới mà đi thẳng đến bên cạnh Thái Vĩnh, đĩnh đạc ngồi xuống ghế.
- Có chuyện gì thì nói với tôi cũng thế mà.
- Láo xược, buổi hòa giải này thời gian đã được ấn định trước, theo đúng phép tắc từ trước thì bất luận là gia tộc lớn hay nhỏ đều phải là người nắm giữ vị trí trụ cột của gia tộc ra mặt, chẳng lẽ ông ta có thể phá bỏ phép tắc đã định hay sao?!
Kiều Vân Phi nhìn Thái Vĩnh một cái, mắt hơi nhắm lại, cười hì hì mà trả lời.
- Nếu tôi nói đúng, ông có thể làm gì được tôi nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.