Thủ lĩnh Hắc y nọ thở dài, cuối cùng vẫn là đưa tiền ném cho tay tài xế tắc xi. - Người anh em, không cần truy đuổi nữa sao? - Đuổi thế nào? - Đuổi không kịp! - Vậy không phải đuổi! truyện được lấy tại TruyenFull.vn Thủ lĩnh Hắc Y mang theo vẻ mặt phẫn nộ mà dời đi. Ba tên còn lại nhìn thấy thủ lĩnh Hắc Y của bọn chúng hai tay trống trơn mà quay trở về thì đều ngơ ngác mà nhìn hắn nói: - Đại ca, giờ làm như thế nào? - Làm như thế nào? Tìm đi thôi… Trên chiếc xe Land Rover, Tây Thần Tĩnh Lan vươn ngón tay cái ra với Trương Dương mà nói: - Trương tổng, cái xe của ngài thật là tốt! - Cảm ơn đã khích lệ! Là người đã học được thuật lái xe cao cấp như hắn, cho dù là tham gia đua xe chuyên nghiệp cũng còn thừa tư cách chứ chẳng nói gì đến chuyện cắt đuôi một chiếc tắc xi, mà hơn nữa lại còn là tắc xi quèn. Từ bên trong kính chiếu hậu của xe, Trương Dương liếc mắt ngắm nhìn Tây Thần Tĩnh Lan một cái, ảm đạm cười mà nói: - Mấy người vừa rồi… vậy là nhân viên bảo vệ của cô? - Không phải… Tây Thần Tĩnh Lan cười tủm tỉm mà đáp. Nụ cười của cô khiến cho hai cái lúm đồng tiền be bé xuất hiện thật thu hút. Trương Dương thấy cô nói vậy thì cũng chỉ biết được là cô nói dối mà thôi, nhưng vì cô không nói gì cho nên hắn cũng không muốn hỏi nhiều. Chỉ có điều nhìn Tây Thần Tĩnh Lan, hắn tựa hồ như có những điểm gì đó không hợp lý, như thể là thiếu thiếu chút gì đó. Hắn lại đưa mắt nhìn nhìn Dương Tĩnh đang ngồi vị trí phó lái. Cô gái đằng sau nguýt hắn một cái, cái miệng xinh xinh mấp máy môi khe khẽ, ý bảo Trương Dương muốn làm gì thì làm, coi như phía sau không có người nhé. Nhìn thấy núi non hùng vĩ có Dương Tĩnh, Trương Dương vội vàng định thần lại, chuyên tâm vào lái xe cho mau chóng về. Đợi cho xe chậm rãi tiến vào đường về Oa Cư biệt thự, Trương Dương lúc này mới đột nhiên nhớ ra một sự kiện. Hắn quay đầu lại nhìn Tây Thần Tĩnh Lan mà hỏi với giọng điệu kỳ quái: - Tiểu thư Tây Thần này, cô không có mang theo chút đồ đạc nào hay sao? - Đồ dùng mang theo á? Tây Thần Tĩnh Lan còn đang ngồi chơi đùa với đôi tay xinh của mình ở phía sau, nghe được câu hỏi của Trương Dương thì nghiêng đầu như kiểm tra chiếc bao tay màu trắng của cô mà nói một câu ngoài dự tính: - Không có! - Tiểu thư Tây Thần… - Ấy, Trương tổng, ngài gọi tôi như vậy thật không nên, bây giờ tôi là cấp dưới của ngài. Ngài gọi là Tĩnh Lan được rồi, cứ gọi Tây Thần tiểu thư, Tây Thần tiểu thư mãi vậy tôi cảm thấy không được tự nhiên. Trương Dương cười khổ một chút, hắn cũng đã nghe Dương Tĩnh giới thiệu qua, nghe nói Tây Thần Tĩnh Lan này không chỉ là học sinh ưu tú mà còn là phó chủ tịch hội sinh viên của trường đại học, dáng vẻ không những xinh đẹp như tiên nữ giáng trần mà tài ăn nói lưu loát cũng ít người bì kịp. - Được rồi, Tĩnh Lan, cô thật sự không biết là mình không mang theo cái gì hay sao. - Có sao? Tây Thần Tĩnh Lan tung tung chiếc túi xách trắng cô mang theo: - Không phải ở đây rồi sao? - Cô không có hành lý hay sao? Trương Dương túa mồ hôi hột một trận, cô này là đến để làm việc, chứ có phải là đến du lịch đâu, mà kể cả là đến để du lịch đi chăng nữa dù sao cũng cần có chút ít hành lý chứ, chẳng lẽ không có cả quần áo để thay đổi hay những thứ linh tinh? - Hành lý á! Tây Thần Tĩnh Lan nhìn nhìn lại Dương Tĩnh, trên mặt lộ rõ một trận đau khổ có vẻ như cần cầu cứu. Dương Tĩnh liếc nhìn Trương Dương một cái, thản nhiên mà đáp lại: - Lần này Tĩnh Lan là bỏ nhà trốn đi! - Bỏ nhà trốn đi? Trương Dương cười khổ một tiếng. - Cho nên đích xác mấy người vừa rồi chính là nhân viên bảo vệ nhà cô đúng không? Trương Dương vừa rồi cùng bọn họ cũng đã có cọ sát qua, tên thủ lĩnh thì còn chưa rõ ràng lắm nhưng chỉ cần là mấy người còn lại kia, thân thủ cũng không hề tệ, nếu bọn chúng đồng thời tấn công hắn thì chuyện thắng thua cũng rất khó nói. Mà để có thể mời được những bảo vệ tài năng như thế cũng không phải là gia tộc nào cũng có khả năng làm được, có thể thấy gia tộc của Tây Thần Tĩnh Lan này cũng không hề nhỏ đâu. - Đúng vậy, cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi bọn họ đi. Tây Thần Tĩnh Lan lần này mới gật đầu thừa nhận. Thế này lại sắp có chuyện vui để xem đây! Lần này lại đem về một cô công chúa đại gia giàu sang quyền thế, hậu họa về sau nhất định khó lường. Trương Dương đột nhiên xúc động muốn quẳng Tây Thần Tĩnh Lan xuống bên đường cho rồi. Tây Thần Tĩnh Lan này chắc chắn sớm muộn gì cũng sớm mang đụng chạm tới gia đình lại đây, tai vạ mà! Sau đó Trương Dương lại nghiêng đầu nhìn nhìn Dương Tĩnh, cô rõ ràng là không có khả năng không biết thân phận của Tây Thần Tĩnh Lan, rõ ràng là học tỷ đồng lõa mà. Buổi tối đến không phải là còn giúp cô chuyển nhà tới Oa Cư hay sao? Đến lúc đó lại tính sổ với cô. Hắn thấp cúi đầu, trắc mắt nhìn nhìn Dương Tĩnh phía cuối chiếc váy ngắn màu xám kia, tuyết trắng đùi giờ phút này lộ ra tuyệt đại bộ phận, làn da tuyết trắng trong suốt, nhìn cực kỳ mê người. Trương Dương tin chắc rằng không được bao lâu gia tộc Tây Thần sẽ biết được tin tức Tây Thần Tĩnh Lan hiện tại đang ở chỗ hắn. Hơn nữa, hơn phân nửa đám người hôm nay hắn đụng độ sẽ xác định hắn là đồng lõa giúp Tây Thần Tĩnh Lan bỏ trốn. Thật là như tiểu thuyết vậy! Được rồi, đằng nào cũng bị oán chết, may mà lúc ấy chính mình cũng không có nặng tay, nếu không ngày sau càng khó bề ăn nói. Trở về biệt thự, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tây Thần Tĩnh Lan ở trên lầu bốn thì Tây Thần Tĩnh Lan xem chừng cũng cực kỳ vừa lòng. Tiếp sau đó lúc xuống lầu chuẩn bị đi ăn cơm, đúng dịp gặp phải Kiều Hi Nhi vừa mới từ phòng thí nghiệm trở về. Nhìn thấy Tây Thần Tĩnh Lan, đôi mắt cô trợn thật lớn, nhìn chằm chằm Tây Thần Tĩnh Lan rất lâu mới chịu buông tha cô nàng. Người khác thì mau miệng rồi nhanh như chớp chạy vụt lên lầu: - Các vị cứ từ từ mà tán gẫu nhé! Hiển nhiên là dễ nhận thấy Trương Dương còn chưa có kịp phản ứng thì Kiều Hi Nhi đã kéo Trương Dương qua một bên. - Có thật là anh… anh như thế nào lại đem Đại Hung Thần này tới đây vậy? - Em có biết cô ấy à? - Đâu chỉ quen biết. Kiều Hi Nhi cau mày thấp giọng nói. - Anh biết cô nàng là ai không? - Tây Thần Tĩnh Lan, là người lần này được tuyển dụng. Trương Dương nói như chẳng hề có chuyện gì, đương nhiên, hắn biết bối cảnh gia thế của Tây Thần Tĩnh Lan tuyệt đối không hề đơn giản, nhưng mà dù có thế nào người ta cũng vừa mới tới chẳng lẽ hiện tại lại mời họ ra ngoài? - Thì ra người mà anh nói mới tuyển dụng được với em là cô nàng ấy… Kiều Hi Nhi vẻ mặt đầy hối hận mà nhìn Trương Dương, rồi cũng đầy hối hận nói lại với Trương Dương: - Sớm biết thế này em đã hỏi anh tên người ta rồi. - Cái tiểu nha đầu này không thể dùng… Cô nhìn Trương Dương, nghiêm túc mà nói. - Vì cái gì? Trương Dương kỳ quái hỏi lại cô, tuy rằng hắn cũng đã đoán biết gia tộc Tây Thần Tĩnh Lan là đại gia quyền thế, nhưng hắn cũng đâu có phải là bắt cóc cô ta, là Tây Thần Tĩnh Lan tự mình tới tìm việc chỗ hắn cơ mà, cô ta tự nguyện làm nhân viên của mình, hơn nữa cô ta cũng đích thực là một nhân tài hiếm có hắn không thể không muốn dùng người cho được, tất nhiên phải khẳng định là phiền toái phát sinh sẽ không hề ít chút nào. Kiều Hi Nhi ngẩng đầu lên nhìn phía đầu cầu thang, không có nhìn thấy Tây Thần Tĩnh Lan nghe lén, sau đó mới thấp giọng nói: - Bởi vì cô ấy là Đại tiểu thư Tây Thần gia, là vị hôn thê của Lâm Khôn… - Gia tộc Tây Thần mặc dù ở trong hàng ngũ các đại gia tộc giàu sang quyền thế thoạt nhìn không có sức mạnh gì lớn lắm. Nhưng gia tộc của cô ấy vốn có truyền thống lâu đời, nội tình phong phú, không hiện sơn dấu thủy nhưng vẫn luôn luôn xếp vào tầng lớp thế gia vọng tộc bên trên, cho dù là Kiều gia chúng em nếu so sánh với họ cũng không khác biệt lắm, cân sức ngang tài, tuy rằng hiện tại Kiều gia chúng em có nhỉnh hơn một chút. - Nhưng điểm mấu chốt chính là cô ấy là con gái độc nhất của gia tộc Tây Thần, anh nói xem có cha mẹ nào lại yên tâm để cô ấy chạy tới nơi này sinh sống hay sao? Trương Dương nghe xong mới hiểu ra được vì sao mà nha đầu kia vừa mới xuống khỏi máy bay đã có đám người bảo vệ đi theo như vậy, ra là công chúa đại gia tộc quyền thế mà. Nhưng mà công chúa đại gia tộc quyền thế thì làm sao chứ, lựa chọn làm việc ở đây là của cô ấy, chính mình cũng không có ràng buộc gì cô ấy cả, liên quan gì đến mình đâu chứ. - Cô ấy tự muốn tới đây làm, anh cũng không có biện pháp cản. Hơn nữa, thiên kim tiểu thư đại gia tộc thì có vấn đề gì chứ, chẳng phải chính em cũng là thiên kim tiểu thư của Kiều gia hay sao, còn đang là tiểu tổng giám trong Công ty Nữ Oa? Trương Dương cười hì hì vươn tay qua nắm chặt lấy tay cô, đương nhiên hắn biết rằng Kiều Hi Nhi lo lắng hắn gặp phải phiền phức chứ không phải là có ý tứ khác gì. - Cẩn thận người ta thấy lung tung. Kiều Hi Nhi hung hăng nguýt hắn một cái, túm lấy tay hắn kéo ra: - Em… Em với cô ấy khác nhau. Em từ bé xíu đã đi theo ông nội, từ lúc nhỏ đã có thể tự lập. Cô ấy là một thiên kim đại tiểu thư đúng chuẩn. Em đã nói với anh rồi, cô ấy thật sự không thể ở lại được, sẽ mang đến cho anh vô cùng nhiều phiền phức cho xem. - Em cũng không phải là sợ người nhà của cô ấy tới tìm anh gây phiền phức. Kiều Hi Nhi suy nghĩ một chút rồi nói. - Điều em lo lắng chính là vì cô ấy còn có một cái thân phận khác, anh phải biết, cô ấy chính là vị hôn thê của Lâm Khôn… - Lâm Khôn là cái thằng chim cảnh nào thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]