- Vậy tôi nói không chính xác.
Dương Tĩnh nhìn nhìn lại Trương Dương, hiện tại cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn mà thôi, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng nhưng cũng không quá góc cạnh, làn da hắn trắng ngần, cái mũi cao cao như thể là một điển hình của mấy cậu ấm hay thư sinh nho nhã vậy, điểm đáng quý chính là Trương Dương không hề thuộc cái loại như vậy, cũng không phải loại sở khanh hai mặt nói năng tùy tiện, trong mắt hắn lộ ra vẻ tang thương che đậy nhiều năm sống cô đơn.
Đây là một kiểu nam nhân khiến người ta rất bị thu hút, hơn nữa hiện tại cũng đã có chút gọi là thành danh có tiếng cho nên cũng khó trách hắn có nhiều con gái nguyện ý ở bên cạnh hắn đến như vậy.
Đổi lại là chính mình nếu trẻ ra thêm vài tuổi, nói không chừng cũng sẽ rơi vào tay hắn cũng không biết được.
- Đúng rồi, Trương Dương, Xinh tươi (ý nói Dương Phi) hiện tại cũng đã đến chỗ cậu ở lại đúng không?
- Vâng!
Giờ phút này vừa vặn lại gặp đèn đỏ, xe ngừng lại, Dương Tĩnh nhìn nhìn phía trước một chút, hé miệng nói rằng.
- Cha của tôi hôm nay gọi điện thoại cho Xinh tươi, cậu biết không, thế mà con bé lại tiếp điện thoại đấy, tuy là con bé chẳng nói chuyện lại lấy một câu nào nhưng mà nó vẫn để cho cha nói hết những gì ông ấy muốn.
- Đúng vậy, tôi cùng ông nội cũng như cha tôi đều cảm thấy đây là một kỳ tích, ngày trước mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-my-nu/1549810/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.