- Anh rể còn muốn sống thêm vài năm nữa tiểu Oánh ạ, anh không muốn bị chị gái của em xách tai lên đâu.
Trương Dương nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp lại lời cô bé. Không nói đến chuyện lời nói của cô bé có thể tin được hay không, cho dù cô có không mặc nội y thì hiện nay ở Bắc Kinh lạnh khủng khiếp như vậy mà cô cũng không phải là đang ở trong phòng ấm của nhà mình cho nên chắc chắn cái áo ngủ của cô bé dày cả một khối! Thế thì còn mơ tưởng thấy được gì.
- Anh rể, thiếu tự tin ghê. Anh nhất định là thiếu tự tin nên mới không dám nhìn!
Trương Dương nhìn đoạn văn vừa mới được gửi tới, thật là hết chỗ nói, lại có chuyện xin nhìn meo meo nhau hay sao?
Định cho nhau "bắt lính theo danh sách" à? Phải thận trọng với cô em vợ thiên tài này mới được.
- Tiểu Oánh, anh là thực lòng vậy. Trước khi ngủ, em nhớ nhanh chóng giúp anh làm cái trình tự biên soạn phần mềm cho anh mới là chuyện chính.
- Vâng, em biết rồi. Nhưng mà anh rể, hỏi anh một cái vấn đề này!?
- Được!
Trương Dương lúc này thật sự là cảm thấy có chút mệt mỏi.
Có nên thận trọng "bắt lính theo danh sách" với cô em vợ không? Cái gì gọi là "lỗ quản"?
- Phù phù!
Trương Dương thiếu chút nữa té đầu cắm xuống đất.
- Này này, ai dạy em? Có phải là Cao Kỳ đại meo meo hay không?
Nghe Hứa Đan Lộ đề cập qua, cô bé này là gái ngoan, rất ngoan. Nhưng xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-my-nu/1549800/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.