Chương trước
Chương sau
- Ừm…
Dương Tĩnh trầm ngâm một chút, trên mặt lộ ra vẻ mặt vẫn là cực kỳ do dự, nhưng rất nhanh, nàng quyết đoán mà thấp giọng nói rằng:
- Có thể đi xuống giúp ta mua bao băng vệ sinh hay không… Tháng này đến sớm hơn bình thường.
- Ách…
Trương Dương ngẩn người, cái gì vậy mẹ? Cái này phải là trong truyện tiểu thuyết chứ, như thế nào lại phát sinh với hắn vậy.
Đương nhiên, hắn cũng thừa biết rằng ngay cả cho mẹ hắn có xuất hiện thật thì cũng không ngăn được. Dương Tĩnh trong tình huống hiện tại này thực sự cũng rất xấu hổ, chính bởi cô không có khả năng đi xuống mua mà vừa rồi khẳng định ở trong phòng tắm cũng đã do dự hồi lâu rồi mới nói nhờ hắn, khó trách là như thế nào lại có một khoảng thời gian mà phía trong không có chút động tĩnh nào.
- Được rồi, em biết rồi, chị chờ em đi xuống.
- Ừ!
Dương Tĩnh vẫn giữ vẻ mặt đỏ bừng mà lui đầu vào trong phòng tắm.
Lần trước (tìm) cách mua cái thứ đó nên hắn cũng đã có chút kinh nghiệm, Trương Dương khi mà mua nó cũng không có cảm giác gì nhiều. Đi xuống lầu, rồi đến bên cạnh tìm khu cửa hàng tiện lợi, Trương Dương mặt không đỏ, tâm không nhảy mà mua về hai bao, một bao thường dùng một bao dùng ban đêm.
Lên lầu, Trương Dương đột nhiên có chút trợn tròn mắt, thôi chết, lúc ra khỏi phòng hắn quên mất vụ mang theo chìa khóa phòng.
Bất đắc dĩ chỉ có thể gõ cửa mà thôi. Gõ cửa cả buổi, Dương Tĩnh bên trong cũng mới hiểu được sự tình, ngượng chín người mà bước ra giúp hắn mở cửa, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Thời điểm mở cửa, Trương Dương vẫn còn không cẩn thận mà nhìn ngắm được một chút cảnh xuân, khoảnh khắc Dương Tĩnh chạy trốn rất nhanh vào phòng tắm, chiếc áo ngủ cô mặc tạm bị hất lên đôi chút dường như bên dưới còn chưa mặc gì. Nhưng tất nhiên, Trương Dương cũng chỉ chính mắt nhìn thấy hai cái chân dài trắng như tuyết mà thôi.
Sau khi đưa hai cái bao băng vệ sinh đưa cho cô, bên trong phòng tắm Dương Tĩnh cũng đã lấy lại được bình tĩnh, nhẹ giọng nở nụ cười khẽ nói:
- Còn rất cẩn thận nha, hì hì, quả thật chị không nhờ nhầm người.
Dương Tĩnh thay đồ ngủ xong liền đi ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn quấn khăn, trên người cô còn mang theo thoang thoảng một mùi hương. Cô đi đến bên cạnh Trương Dương, nhìn nhìn cái máy tính của hắn rồi không thèm đếm xỉa tới mà hỏi:
- Ngày mai phải về lại Mai Ninh?
- Vâng, Linh Quang số 1 ngày mai chính thức nghiệm chứng lâm sàng, phỏng chừng sự kiện lần này lại thu hút được một lượng lớn tin tức truyền thông. Nhưng việc này cũng còn phải nhờ tới chị Tĩnh, cha của Cao Kỳ cũng là người thực nghiệm lâm sàng cho nên tôi nhất định phải đi theo.
- Ừ, vậy chúng ta nên mau về, dù sao ai bảo tôi là chị cậu đâu.
Dương Tĩnh duỗi cái thắt lưng mà làm biếng, sau đó lấy cái khăn quấn trên đầu xuống làm bung ra mái tóc hung dài, liếc nhìn Trương Dương một cái, nói:
- Cậu còn không đi tắm rửa?
Trương Dương cúi đầu nhìn nhìn lại, mới ẩu đả một trận tại quán bar cho nên trên người hắn đích thật là nhếch nhác thật.
Chẳng qua câu hỏi này của Dương Tĩnh lại có chút mập mờ cho nên dục hỏa Trương Dương có phần tăng vọt, hắn liền lớn mật cười hì hì mà hỏi:
- Tắm xong rồi làm cái gì?
Dương Tĩnh không hề nghĩ tới Trương Dương sẽ nói như vậy, mặt liền ửng hồng lên, trương mắt lên mà liếc hắn một cái, sau một hồi trầm mặc đột nhiên chuyển mắt cười gian mà hỏi ngược lại:
- Vậy cậu muốn làm cái gì đây?
Lời này đáp đến, liền tức khắc làm cho cả phòng rơi vào một loại cảm giác kiều diễm, một loại cảm giác không rõ ràng truyền đến hai người.
- Tôi đi tắm rửa đây!
Nhìn thấy Dương Tĩnh kia giương ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hồng hào, còn cả chiếc áo ngủ mỏng manh không che hết núi non cao ngất không nịt, Trương Dương sợ chính mình xem tiếp sẽ không trụ nổi, nhanh chóng tìm lấy cái cớ, trốn vào phòng tắm mà tắm rửa.
Thời gian khi hắn tắm rửa xong rời khỏi phòng tắm, Dương Tĩnh đã tắt hết đèn phòng, cô nằm gọn trên giường tập trung xem tin tức truyền hình.
Nhìn thấy Trương Dương đã xong xuôi, cô qua quýt mà xoay mình chuyển người một cái, đem đầu xoay đến phía khác, thản nhiên mà nói:
- Ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm một chút mới theo kịp chuyến bay.
Trương Dương do dự một chút, gật gật đầu đáp:
- Vâng!
Rồi chính mình cũng bò lên giường nhưng vì tóc vẫn còn ướt cho nên hắn chỉ có thể tựa tạm vào đầu giường chờ cho tóc tai khô hẳn.
- Ngày mai đã phải trở về rồi... Thật là nhanh ha!
Phía bên kia, đầu Dương Tĩnh còn đang quay về hướng khác đột nhiên thở dài sâu kín mà nói rằng.
- Đúng là rất nhanh! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Trương Dương nhìn đường cong lả lướt của cô, từ phía sau lưng cô thật là duyên dáng dịu dàng.
Trong lòng hắn dậy lên một cơn sóng ngầm, rất muốn đi qua bên đó mà ôm lấy cô.
Tiếp đó hai người trầm mặc một trận, qua một lúc lâu, đúng lúc Trương Dương đã nghỉ cô chính xác đã ngủ rồi thì thân mình Dương Tĩnh lại vặn vẹo vài cái. Giờ đây cô nằm ngửa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát rồi xoay đầu sang hướng Trương Dương bên này, hai mắt nhìn chằm chắm vào Trương Dương, môi anh đào di chuyển vài cái mà cất nhẹ giọng hỏi:
- Dương tử, cảm giác yêu nhau là cảm giác như thế nào?
Trương Dương khe khẽ sửng sốt, thế nào là thế nào?
Chính hắn cũng không biết, cái cảm giác loại này có thể là cảm giác hiểu nhau, thân nhau như hắn cùng Lộ Lộ, cũng có thể là cảm giác điên khùng cùng một chỗ với Cao Kỳ, hoặc cũng có thể là cảm giác giao lưu ý tưởng lẫn nhau khi cùng công tác một chỗ, thậm chí có thể gắn bó sống chết với nhau, không muốn xa rời.
Hắn không biết!
Cũng lại có thể là cảm giác ham mê với một tuyệt đỉnh đại mỹ nữ là Dương Phi khi ở cùng cô liền mang đến một sự bình thản đến khác thường, mà hắn thực tình cũng rất yêu mến đại mỹ nhân trưởng thành Dương Tĩnh với cái loại tình cảm mến chị em.
Tóm lại, tâm lý đàn ông đều là không có chừng mực vĩnh viễn, không có chỗ tận cùng, có một muốn có hai, càng nhiều càng ít!
Hắn nhìn Dương Tĩnh, trong lòng đột nhiên nảy sinh một chút cái cảm giác xót thương không hiểu được, có lẽ là do hắn nghĩ là bất cứ cô nàng nào thời còn thiếu nữ thanh xuân đều nên có được mảnh tình vắt vai, hiểu được tấm tình cảm chân tình, nhưng chỉ vì tên khốn Tạ Long khốn kiếp nọ đã chôn vùi uổng phí mười mấy năm thanh xuân tốt đẹp của cô.
Cô so với việc là một đại mỹ nữ trưởng thành, còn thua kém hơn bởi cô là một mỹ nhân bị lừa gạt mất tuổi thanh xuân.
- Chị Tĩnh…
Trương Dương do dự một chút, mở miệng nói rằng.
- Ừ?!
Dương Tĩnh trầm mặc một hồi nhỏ, lên tiếng. Có lẽ cô mơ hồ đoán được Trương Dương muốn nói đến điều gì, trong lòng có chút cảm giác chờ mong cũng có chút cảm giác sợ hãi xen lẫn.
- Em muốn ôm chị một cái!
Trương Dương sau khi do dự một chút vẫn quyết định nói thẳng, nhìn ánh mắt của cô cũng là có chút thân thiện, có lẽ là do tác dụng của điều hòa nhiệt độ trong phòng cũng có thể là bản thân mình thật sự muốn được ôm cô một cái.
Cơ thể Dương Tĩnh nhẹ nhàng run lên một cái, sau đó đem đầu lặng lẽ rụt vào trong chăn. Cuối cùng, như là cố lấy lại chút dũng khí cuối cùng, dùng thanh âm thấp đến nỗi khó mà thấp hơn từ trong chăn nhẹ nhàng đáp một câu:
- Ừ!
Tiếp đó, cơ thể cô nhẹ nhàng lùi lại sát phía tường, không để lộ ra một chút cơ thể nào.
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi từ trong ổ chăn của mình chui ra, đi đến bên cạnh cô, cúi thấp người xuống dán cơ thể hắn xuống giường tiến vào bên trong chăn của cô.
Trương Dương có thể rõ ràng mà cảm nhận được thân thể của cô hiện tại đang nhẹ nhàng run rẩy.
Cô mặc áo ngủ không phải quá dầy song chỉ có điều vừa rồi Trương Dương cũng có chú ý tới bên trong áo ngủ còn có một bộ nội y giữ ấm.
- Không được phép làm càn.
Dương Tĩnh nhẹ nhàng mà nói một câu.
Về phần không thể xằng bậy đến mức nào thì cô không có nói, cho nên Trương Dương cũng không nghĩ gì nhiều, chậm rãi duỗi cánh tay trái vắt qua phía trên người cô, cố gắng hết sức tránh bộ ngực cao ngất của cô chỉ dưới xương quai xanh trước ngực cô một chút, sau đó ngực hắn chậm rãi ghé sát phía sau lưng cô.
Nhẹ nhàng mà ôm lấy cô!
Hắn cũng có thể rất rõ ràng mà cảm nhận được thân mình Dương Tĩnh hơi cong cong, rụt lại một chút.
Một mùi hương thật tuyệt diệu tỏa ra từ mép tóc cùng cổ cô thoảng đưa đến mũi hắn, như là mùi thơm của cơ thể, hoặc như là nước hoa, mang theo một hương vị mê hoặc.
Cứ như vậy hắn nhẹ nhàng ôm cô, trong một chốc lát, hai người vẫn không hề nói gì, nhưng cũng có thể rất rõ ràng mà nghe được, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của nhau.
- Chị Tĩnh, chị nói cái đó, tôi không có khả năng làm xằng bậy điều gì, đúng không?
Dương Tĩnh nghe vậy, không nói gì, nàng đưa lưng về phía Trương Dương cũng là lặng lẽ lộ ra một tia thản nhiên mà tươi cười, ta đương nhiên biết.
Nhìn cô không nói lời nào, Trương Dương do dự một chút, lại hỏi:
- Chị đã hôn qua bao giờ chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.