- Phùng tổng, nghe nói gần đây có tập đoàn tài chính coi trọng xí nghiệp rách nát của các ông, hay là gà biến thành phượng hoàng nhỉ? Cho nên lúc này ngữ khí cũng đi mạnh lên? Bạch Văn Thanh nhìn thấy Phùng Thiên Lân không phản ứng với hắn, trong lòng dâng lên cơn giận. - Ha ha, Bạch tổng nói chỗ nào vậy, hôm nay chỉ là đến vô giúp vui, đúng rồi, không biết Bạch tổng tới nơi này để làm chi nhỉ? - Ông đoán đi! Bạch Văn Thanh mang trên mặt một tia tươi cười, hắn hiện tại, hoàn toàn có thể tư thái coi thường Phùng Thiên Lân và Tinh Vân, ký hợp đồng hoàn tất, lập tức có thể bắt đầu chấp hành vụ thu mua, đến lúc đó liền không đơn giản là coi khinh, trực tiếp để cho người này cút đi. Phùng Thiên Lân nhíu mày nói rằng: - Hay là cũng là đến giúp vui? - Ngại quá, Bạch Văn Thanh tôi cũng không giống ông, không có việc gì lại chạy chung quanh vô giúp vui, cầu ông lạy bà, khẩn cầu người khác thưởng cho một miếng cơm ăn, tôi có thể thành thật nói cho ông biết, Bạch mỗ lần này tới chỗ này. . . Ha ha, ông đợi ở dưới đài là có thể xem được, không cần tôi nhiều lời, a, ha ha, ông đi đi . . . Không ngại thì ông cứ tiếp tục đi … Mới vừa định rời khỏi, một tiểu thư xinh đẹp lễ nghi chạy chạy lại đây, trong tay còn bưng một phong thư ánh vàng, ánh mắt đặt ở trên người ba người bọn họ. Đến đây! Bạch Văn Thanh đắc ý cười với Phùng Thiên Lân, chỉnh lý một chút cổ áo âu phục, thân mình khẽ nghiêng, nói rằng: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn - Ngại quá, Bạch mỗ đi trước một chuyến. Tiểu thư xinh đẹp đến gần, chỉ nhìn lướt qua Bạch Văn Thanh, cung kính mà bái với Phùng Thiên Lân, dùng thanh âm dịu dàng mềm mại đáng yêu đến cực hạn mà mở miệng hỏi: - A, thật xin lỗi, quấy rầy một chút, ngài là Phùng tổng phải không ạ? Bạch Văn Thanh ngẩn người, hắn xác định chính mình hẳn là không có nghe lầm, tiểu thư kia nói Phùng tổng, mà không phải Bạch tổng. Phùng Thiên Lân gật gật đầu: - Vâng, là tôi … - Phùng tổng, đây là chỗ ngồi cho ngài, ở bên cạnh Triệu bí thư, ngài cất kỹ, nghi thức ký hợp đồng sẽ bắt đầu, làm phiền ngài dời bước. Con gái xinh đẹp đem tấm thiếp cung kính mà đưa cho Phùng Thiên Lân, lại vội đi ở phía trước hắn, nói. Bạch Văn Thanh nháy mắt hóa đá, ngồi bên cạnh Triệu bí thư, đây là đãi ngộ như thế nào a, hắn mắt mở trừng trừng nhìn Phùng Thiên Lân hưởng thụ đãi ngộ cho khách quý, bước lên thảm đỏ, đi hướng đài chủ tịch, an vị. - Xảy ra chuyện gì? Hắn giật giật cổ áo sơmi, như thế nào mà hắn cảm thấy áo sơmi này quá chặt như vậy chứ, không phải là hàng giả chứ! - Làm quen một chút! Lúc này người đàn ông tuổi trẻ bên cạnh Phùng Thiên Lân kia vẻ mặt mỉm cười mà đi tới, đi đến bên cạnh Bạch Văn Thanh, đồng thời nhìn phía đài chủ tịch phía trước. - Tôi là Trương Dương. Bạch Văn Thanh còn đang ở trạng thái hóa đá, nhưng vẫn theo bản năng mà nghiêng đầu liếc về phía đối phương, có chút phục hồi lại tinh thần: - Cậu …cậu . . . cậu nói cậu tên là Trương Dương? Trương Dương nhún vai, gật đầu nói: - Vâng, bạn học của Bạch Lượng Phong … Nghe vậy, Bạch Văn Thanh hoảng sợ, giống bị điện chập, thân mình hơi hơi co rụt lại, vội vàng rời đi cách Trương Dương vài bước, hắn mơ hồ nghe con trai hắn nói qua, cái tên Trương Dương này, đánh người tuyệt đối là dân chuyên nghiệp. Nhưng trên mặt hắn vẫn cứ duy trì một dáng dấp thân là thương nhân thành công nên có, thản nhiên hỏi han: - Cậu muốn làm gì? Trương Dương mỉm cười, lắc lắc đầu đáp: - Không muốn làm gì, Bạch tổng, ngài lại đây làm gì vậy? - Mắc mớ gì tới cậu ... Bạch Văn Thanh có chút lo lắng mà nhìn chằm chằm bục chủ tịch, mặt trên vị trí tựa hồ đã ngồi đầy người, nhưng lúc này lại không có một tiểu thư xinh đẹp nào đến mời hắn, thậm chí con mắt nhìn hắn một chút đều không có. Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ tay một chút, đã chín giờ hai mươi lăm rồi, qua năm phút đồng hồ nữa, nghi thức ký hợp đồng sẽ chính thức bắt đầu, mồ hôi lạnh nhất thời từ trên trán hắn xông ra. Không phải là ban tổ chức nhất thời sơ sẩy quên hắn chứ, hắn không thèm nhìn Trương Dương, chạy vài bước về phía hậu trường, tìm người tổ chức đại hội, Vương thị ủy, phó bí thư, vội vàng hỏi han: - Vương bí thư, tại sao không có tên của tôi? Vương bí thư nhìn hắn một cái, vươn tay gãi gãi đầu, rồi sau đó lại đột nhiên vỗ, nói rằng: - Ai nha, tôi quên. - Không có việc gì, không có việc gì, quên cũng có thể bổ sung mà, tôi không ngại. Bạch Văn Thanh vừa nghe, không khỏi thở phào một hơi, hóa ra là quên, làm hại người ta thiếu chút nữa dọa chảy nước tiểu. - Không phải, ý tôi là nói, tôi quên cho người thông báo với ông, là như vậy, đại biểu Mai Đại tối hôm qua cho chúng tôi biết, hủy bỏ hợp đồng các ông ký cùng bọn họ, à, vị trí hiện tại của các ông đã cho Tinh Vân dược nghiệp thay thế, nhưng tôi xem đầu óc tôi này, quên nói cho ông một tiếng, ôi, thực thực xin lỗi. - Cái . . . Cái gì? Hủy bỏ hợp đồng? Bạch Văn Thanh đặt mông ngã trên mặt đất, mới vừa nhớ ra cái gì nháy mắt đứng lên. - Chuyện này. . . hợp đồng còn có thể hủy bỏ sao? Tôi đã đặt ba nghìn vạn rồi mà! - À, là như thế này, hợp đồng mà bọn họ cùng các ông ký chẳng qua là cái hợp đồng lâm thời, không có hiệu lực pháp luật, ba nghìn vạn, bọn họ đã chuyển giao chính phủ thành phố, chúng tôi sẽ trả lại cho ông sớm! - Chuyện này. . . Điều đó không có khả năng, Bạch thị chúng tôi và Mai Đại quan hệ luôn luôn tốt đẹp, bọn họ không thể làm như vậy. Vương bí thư nhún vai, nói rằng: - Chuyện này. . . Tôi đây cũng không biết, không phải ông quan hệ cùng bọn họ tốt lắm sao, có thể gọi điện thoại hỏi một chút xem, thực xin lỗi, tôi rất bận, tôi đi trước một bước. Vương phó bí thư bỏ qua Bạch Văn Thanh, nhanh như chớp … chạy. Lưu lại Bạch Văn Thanh trợn mắt há hốc mồm mà ngồi dưới đất, một lúc lâu, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra, điên cuồng gọi điện thoại cho phó viện trưởng Trần Văn Đào. Kết quả đối phương tắt điện thoại. - Không đúng, còn có Phó thị trưởng Mã . . . Còn có phó hiệu trưởng Hoàng. . . Bạch Văn Thanh luống cuống tay chân mà cuồng tìm điện thoại người quen chung quanh, cái hợp đồng này hắn tuyệt đối không thể bỏ qua, đây chính là cơ hội cho Bạch thị dược nghiệp của hắn từ một xí nghiệp nhỏ trở thành cấp quốc gia, thậm chí xí nghiệp cấp thế giới, cơ hội bị mất liền không còn sau đó nữa, chớ nói chi là, hắn đã vì cái hợp đồng này đầu tư phí dụng trước vào quảng cáo. Hắn đánh mấy chục cú điện thoại, cuối cùng chỉ có Hoàng phó hiệu trưởng trường Mai Đại miễn cưỡng tiếp điện thoại của hắn. - Lão Bạch à, việc này không dễ làm, ngày hôm qua ban ngày còn không có gì, nhưng đêm qua không biết làm sao, tổ nghiên cứu khoa học Long Duệ gửi cho chúng tôi một phong tối hậu thư, kiên quyết yêu cầu giải trừ hợp đồng lâm thời cùng tập đoàn các ông, hơn nữa hiệu trưởng cũng nghe theo bọn họ, ông bảo tôi làm như thế nào? - Tôi nói này, có phải ông đắc tội người nào không nên đắc tội hay không hả? - Cứ như vậy, tôi cũng lực bất tòng tâm, không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi cúp! - Mẹ kiếp, bình thường nhận quà cáp thì như thế nào, hiện tại có việc lại bảo ta đừng gọi điện thoại? Bạch Văn Thanh phì cuồn cuộn thân mình than thở, lần thứ hai ngồi xuống dưới đất. - Đã xảy ra chuyện gì? Tôi phải tội ai? - Không đúng, nhất định là cái tên Trương Dương kia, đúng, chính là nó, vừa rồi Phùng Thiên Lân đi cùng hắn rồi ngồi một chỗ, nhất định là nó giở trò quỷ. Bạch Văn Thanh lăn lông lốc xoay người đi lên, một đôi mắt nhỏ cơ hồ nhìn không thấy đường lộ ra hung quang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]