Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu, tiến sĩ Ruihe vẫn luôn không hé răng tầm mắt rời đi, phóng đến máy tính ở trước mặt hắn, mở cái đầu:
- Thực ngại, vừa rồi tôi vẫn luôn luôn chú ý cái lý luận Trương Dương viết, lời nói tán dương tôi cũng không muốn nói nhiều, bởi vì đối với một người tương lai có thể đạt được Nobel y học mà nói nhiều lời hay sẽ có vẻ tôi quá mức già mồm.
- Về ức chế gien, mọi người hẳn là nghe nói công ty dược tễ Aninila nghiên cứu chế tạo ALN-VSP, nó thông qua a-xít ribonucleic quấy nhiễu RNAi, trực tiếp ngăn cản tế bào sinh thành trí bệnh an-bu-min, cũng chính là chặn u gan tế bào huyết lưu, giết chết tế bào ung thư. Dù hiện tại chỉ áp dụng với ung thư gan, nhưng nó cùng đề xuất siêu cấp gen của Trương Dương có hiệu quả như nhau.
- Nhưng hai thứ có khác nhau lớn nhất ở chỗ, cái gien siêu cấp này của Trương Dương dung hợp gien ức chế đặc tính P53 cùng Rb … mà còn có một đặc điểm càng đáng sợ ở chỗ nó rất nhanh tự động phục chế, tôi nghĩ nếu muốn ức chế một cái gien siêu cấp như vậy mà nói, cái này khó khăn tương đương với một lần nữa đề xuất một bộ lý luận tế bào kháng u siêu cấp, hơn nữa chỉ sợ càng khó.
- Cho nên kết luận là, trong thời gian ngắn hạn, chỉ sợ rất khó. . .
Tiến sĩ Ruihe còn chưa nói xong, En Lide lập tức nhẹ nhàng gõ cái bàn nhắc nhở hắn nói:
- Tiến sĩ Ruihe, ngài quên một câu ngạn ngữ của Hoa Hạ sao? Mọi việc đều có cách giải quyết, nếu Trương Dương có thể đề xuất bộ lý luận này, nói vậy cậu ấy sớm đã có đối sách.
- Ha ha, En Lide, cậu nhắc nhở tôi đấy, cậu không nói, tôi đều quên, xem ra, tôi vẫn không thể nào khôi phục lại từ khiếp sợ vừa rồi.
Ruihe tháo kính mắt xuống, đem đặt ở trước mặt hắn, ánh mắt chuyển hướng Trương Dương, dùng tiếng Trung không sõi nói rằng:
- Em Trương, có lẽ, chúng ta nên nghe một chút suy nghĩ của em!
Ánh mắt mọi người toàn bộ nhìn về phía Trương Dương, mặt lộ vẻ chờ mong, từ vẻ mặt bọn họ nhìn ra, bọn họ không hề coi Trương Dương là một người học sinh, mà là khoa học gia địa vị ngang nhau cùng bọn họ.
Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, rốt cục có chút như bừng tỉnh đại ngộ, các tiền bối này phỏng chừng đã sớm đào cái hố-hãm hại chờ hắn nhảy vào.
Trương Dương buồn bực một trận, hắn đầu tiên lộ ra một bộ mặt khó xử, sau như là hạ quyết tâm thật lớn, cắn chặt răng, nói rằng:
- Vậy được rồi, cái đồ vật này thật sự đúng là em sai lầm, nhưng các vị cho em thời gian hai ngày, em mới có thể giúp các vị đưa ra gien ức chế.
Kiều Hi Nhi theo bản năng mà giúp Trương Dương phiên dịch.
Sau đó nàng mới phát hiện, vừa dứt lời, trong phòng hội nghị ngoài cô và Trương Dương, tất cả mọi người đều hóa đá, lạch cạch lạch cạch, kính mắt rớt ra.
- Láo toét, tiểu tử thối, trẻ con cũng phải hoài thai đủ 9 tháng mười ngày? Cậu nói giỡn hả?
Kiều Hi Nhi không để ý nhiều đại nhân vật ở đây như vậy, trực tiếp cấu vòng eo Trương Dương, nhắc nhở hắn nói.
- Đương nhiên, có chút vấn đề nho nhỏ yêu cầu hỗ trợ.
Trương Dương ngại ngần nói rằng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vấn đề gì? Chỉ cần có khả năng hỗ trợ nghiên cứu, cậu cứ việc nói, phòng thí nghiệm Mai Đại có thể cho cậu sử dụng, sáu người đang ngồi cũng có thể phối hợp với cậu. Không, toàn bộ người của Mai Đại cũng có thể phối hợp với cậu.
Sau khi xác định Trương Dương không phải nói giỡn, giáo sư Thượng Quan Hành kích động đến có chút nói năng lộn xộn.
Tiểu tử này, hai ngày? Hai ngày đưa ra gien ức chế, đây cũng quá nghịch thiên! Cho dù là hạng mục nghiên cứu khoa học bình thường, mất hai ba năm cuối cùng không có kết quả cũng là bình thường. Nhưng người này đề xuất ra tế bào siêu cấp kháng u vốn cũng đã đủ nghịch thiên, bây giờ còn muốn trong hai ngày, trong vòng 48h cũng tìm ra gien ức chế đối ứng, quả thực là khoa học viễn tưởng.
Phải biết rằng, cho dù là nghiên cứu một gien công năng nhân loại không biết đến cũng là cái vấn đề không nhỏ. Mà người này, còn là trụ cột chế tạo xuất ra đống tổ hợp gien có công năng đặc biệt, đây cũng không phải là nghịch thiên bình thường.
Có lẽ nên nghiên cứu một chút đầu người này mới là chuyện đứng đắn!
- Hắc hắc, hay là nói kín đi.
Trương Dương nhìn nhìn trong phòng hội nghị, ngoài Kiều mỹ nữ ra, đều là các lão nhân tóc hoa râm, những người này tùy tiện kéo ra ngoài một người đều là người cấp viện sĩ, tính toán trong lòng mình cũng thật khó nói ra.
- Không quan hệ, cậu cứ việc nói.
Giáo sư Trịnh Duẫn Thái vui tươi hớn hở mà nói rằng:
- Mai Đại cái gì không có, muốn người có người, muốn dụng cụ có dụng cụ, muốn tư liệu ta lập tức cho người chuẩn bị, cho dù bên này không có, đến X cũng được, đến kinh thành cũng được, thậm chí là nước ngoài, chúng ta đều có thể duyệt cho cậu!
Hắn cũng không phải nói mạnh miệng, lấy thân phận của hắn, hoàn toàn có thể dễ dàng làm được.
- Khụ. . . Khụ, là như vậy, hình như em nghe nói hạng mục này của chúng ta đã được quốc gia duyệt.
- Ừ, đúng vậy, công trình Long Duệ, đây chính là hạng mục nghiên cứu khoa học cấp quốc gia.
Giáo sư Trịnh Duẫn Thái tràn ngập vẻtự hào trên mặt.
- Nghe nói còn được . . .
- Ừ, nhóm tài chính đầu tiên ba nghìn vạn đã vào vị trí của mình.
Giáo sư Trịnh Duẫn Thái cười nói:
- Phương diện Tài chính càng không thành vấn đề, khoản tiền thứ hai cũng sẽ rất nhanh đến đúng chỗ, mặt khác, hiện nay có rất nhiều xí nghiệp ở quốc nội đều tranh nhau hợp tác cùng với chúng ta. Hơn nữa khai bảng giá cũng không thấp, cái khác không nói, dược nghiệp Bạch thị đã rót vào năm nghìn vạn tiền đầu tư, cho nên vấn đề tiền, cậu càng không cần lo lắng.
- Nói như vậy, vậy cho em mượn trước hai vạn đi.
Trương Dương ngại ngần mà vươn tay gãi gãi đầu.
- Gần đây trong tay em có chút túng!
- Hai vạn?
Giáo sư Trịnh Duẫn Thái nhất thời còn không có kịp phản ứng.
- Dạ, nếu không, ít hơn cũng được, một vạn!
Đám người giáo sư Trịnh Duẫn Thái và Thượng Quan Hoành không khỏi hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu. Trong khi hai vị giáo sư nước ngoài cảm thấy không hiểu gì cả, giáo sư Trịnh Duẫn Thái chậm rãi đi đến bên cạnh Trương Dương, vươn tay vỗ vỗ bả vai TrươngDương, thở dài nói:
- Tất cả đều là khuyết điểm của chúng ta, lúc trước ta để Kiều Hi Nhi lấy tư liệu về cậu. Ta cùng Đinh lão còn có cả Thượng Quan giáo sư, ba người chúng ta không thể tưởng tượng được, cậu có thể vừa đi làm, vừa học ở trường, còn có thể dành ra thời gian nghiên cứu ra tế bào kháng usiêu cấp. Ba người chúng ta, à, không, phải là hàng ngàn vạn chuyên gia nghiên cứu gien công trình hẳn là lâm vào xấu hổ.
- Chỉ bằng cống hiến của cậu, đừng nói là một vạn, cho dù là mười triệu, trăm triệu, cũng là không vấn đề.
Hốc mắt giáo sư Đinh Bằng Sơn đột nhiên có chút hồng hồng:
- Tài chính của Quốc gia đã đến, đợi ta bảo nhân viên tài vụ đưa trước năm mươi vạn cho cậu!
- Năm mươi vạn? … Có phải nhiều quá hay không?
Lúc này đến phiên Trương Dương có chút phản ứng không kịp, tuy rằng hắn biết, đồ vật chính mình cung cấp tuyệt đối là vô giá. Chính như lời của giáo sư Đinh Bằng Sơn, có trăm tỷ cũng mua không được. Nhưng người luôn luôn cùng quẫn như hắn, đột nhiên có năm vạn đều sẽ cảm thấy nhiều lắm, huống chi là năm mươi vạn.
Giáo sư Trịnh Duẫn Thái cười cười, nói rằng:
- Nhiều lắm cái gì, chỉ cần đồ vật nghiên cứu ra được, về sau ra nhập thị trường, đừng nói năm mươi vạn, năm trăm vạn, năm triệu đều là chuyện dễ dàng, cậu yên tâm, quốc gia tuyệt đối sẽ không để cậu có bất cứ cái gì buồn phiền về nhà cửa, cũng không có khả năng để cậu chịu thiệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.