Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Xích Linh không theo đại quân trở về, một mình anh điều khiển cơ giáp, không thể chờ đợi được nữa bay về đế đô tinh.
Ba tháng không gặp, trong đầu anh đều tràn đầy suy nghĩ về Nặc Nặc bảo bối, cùng các con của anh.
Xích Linh hấp tấp trở lại cung điện dưới lòng đất, nghênh đón đầu tiên không phải Nặc Nặc mang theo con trai bảo bối, mà là Diễm Vương cùng Diễm Vương phi mang theo một đám lão gia thuộc nghị viện, bọn họ nhìn thấy Xích Linh, đều vô cùng sốt sắng và sợ sệt, bọn họ đã biết chuyện của đế hậu, cho nên rất sợ đế quân sẽ giống như tiên đế, trực tiếp vứt bỏ đế quốc, vào vũ trụ tìm người, cho nên sau khi thương lượng, bọn họ quyết định tập thể xuất động, nhất định phải ổn định cảm xúc của đế quân, không thể để anh quá kích động.
Xích Linh nhìn lướt qua bọn họ, người rất đầy đủ, chỉ là thiếu Nặc Nặc của anh.
Trải qua đại chiến gian nan như vậy, khí chất cả người Xích Linh đã thay đổi, trở nên càng giống một vị vương giả, chỉ đứng ở kia, không cần lên tiếng, khí thế quanh thân tự nhiên mà thành.
"Các ngươi đều ở nơi này làm gì? Việc khánh công khen ngợi sau lại nói, ta muốn về cung trước." Xích Linh cho là bọn họ đặc biệt tới đón mình, sự thực cũng là như thế, bất quá là vì nguyên nhân khác.
"Bệ hạ..." Khang Phổ đứng ra, run giọng hô to một tiếng, sau đó là một đại lễ.
Thấy hành động của ông, người phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-sung-hon/1309388/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.