Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Cứ như vậy, liên tiếp mấy ngày, Xích Linh đều trầm mặc ở trong phòng trẻ con, không nói lời nào, Sa Nặc Nhân căn bản không biết anh đang suy nghĩ gì.
Ít nhất trong một tháng này, Đại Uyển Toàn Tí vẫn an toàn, không còn chiến hỏa, không còn tập kích. Sa Nặc Nhân đi trên đường cái, đập vào mắt đều là đại môn đóng chặt, đường đường một đế đô tinh, người trên đường không được mấy mống, tất cả mọi người đầu hàng, trong lòng bọn họ rất sợ hãi, bọn họ sợ chiến tranh, sợ chiến bại, sợ vong quốc, càng sợ làm nô lệ, như vậy còn không bằng cái chết!
Sa Nặc Nhân không ngồi xe, một đường đi bộ hành qua, tới nơi Phương Đình ở. Cậu muốn thăm tộc nhân của cậu một chút, muốn tìm lại một ít dũng khí từ trên người bọn họ, là cậu không bảo vệ tốt tộc chủ chi giới, mới để cho Tinh Mãng nhân cướp được, mới thả ra "thần binh" kia, mới để cho Tinh Mãng đại đế có thần lực đáng sợ như vậy! Đều là lỗi của cậu!
Đại môn Francey gia cũng đóng chặt, Sa Nặc Nhân tiến tới gõ cửa, người mở cửa là Phương Đình.
"Người đã đến rồi? Có người một mực chờ người." Phương Đình mở miệng câu đầu tiên là cái này.
"Ai?" Sa Nặc Nhân vừa đi vào trong, vừa hỏi.
Phương Đình đi theo cậu, lấy mặt nạ trên mặt xuống, hiện ra hình dáng thật, "Người quên sao? Lúc trước ta từng nói với người."
Sa Nặc Nhân đột nhiên dừng chân lại, xoay mặt nhìn hắn, "Ngươi là nói... Phụ thân ta?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-sung-hon/1309386/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.