Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Xích Linh bận rộn đã lâu, rốt cục có thời gian nghỉ ngơi, trở lại cung điện của mình, liền ôm chầm lấy Sa Nặc Nhân, vuốt ve cái bụng đã nhô lên cao vút, ánh mắt anh nhu hòa, bỗng nhiên, lòng bàn tay bị đạp một cước, Sa Nặc Nhân đau "Tê" một tiếng.
Xích Linh rút tay về, trợn to mắt nhìn Sa Nặc Nhân, trên mặt lộ ra mừng như điên, "Con đá ta!"
Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Đã một thời gian không gặp, nhất định là nhớ anh đấy."
"Vậy ta sờ sờ nữa." Xích Linh nói xong liền duỗi tay, lại bị Sa Nặc Nhân tránh, "Đừng sờ, anh chạm vào bảo bối lại làm ầm ĩ trong bụng em, đạp em đau bụng."
Xích Linh hiếm thấy khà khà cười rộ lên, thoạt nhìn rất ngu, đem người ôm chầm, hôn một cái, "Khổ cực em, bảo bối."
Trên mặt Sa Nặc Nhân cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc, "Em cũng mong con lâu rồi."
Xích Linh lấy ngón tay tính toán ngày tháng một chút, chợt phát hiện ngày dự sinh sắp đến rồi, tâm tư của anh đều đặt vào chiến sự, cư nhiên quên mất Nặc Nặc cùng hài tử, điều này làm cho anh rất hổ thẹn, quyết định từ giờ đến khi sinh đều ở bên cạnh Nặc Nặc, cùng hài tử.
Càng gần thời điểm sắp sinh, càng phải đi lại nhiều, gần nhất Dion cũng thường thường chạy tới chỗ cậu, một mặt thỉnh giáo vấn đề dược tề, mặt khác bồi Sa Nặc Nhân, phòng cậu đột nhiên đau bụng, tuy rằng hắn chưa từng đỡ đẻ cho người khác, nhưng dùng thuốc cứu người cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-sung-hon/1309382/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.