Chương trước
Chương sau
Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Hall Griffith đứng nghiêm, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Coi như ta lưu lại, đối với đại cục cũng không thay đổi được gì."
"Nhưng ít nhất ngươi có thể trợ giúp ta một tay! Không thể để cho lão nhị muốn làm gì thì làm!" Schleyer lớn tiếng nói.
Hall Griffith lắc lắc đầu, quay người nhìn về phía đại ca mình, "Đại ca, đừng cãi nữa, đế vị đến cùng cho ai, trong lòng phụ hoàng rất rõ ràng, không phải tranh là có thể được."
Schleyer trợn to hai mắt, quát mắng, "Nói mấy lời linh tinh cái gì! Nếu như lúc này phụ hoàng còn minh mẫn, ta đương nhiên sẽ không chấp nhất như thế, nhưng ngươi nhìn xem, đề nghị của lão nhị là muốn huỷ diệt Lai Sách đế quốc, ta không thể trơ mắt nhìn tích lũy mấy ngàn năm qua đều bị hắn hủy như vậy!"
Hall Griffith nói đã nói, khuyên đã khuyên, đại ca nghe hay không, đều không có quan hệ với hắn, hắn trở về phòng thu thập sơ một chút, chuẩn bị rời đi.
Schleyer vẫn ngồi trong đại điện, Hall Griffith đứng một lát, mới nói: "Ta đi, đại ca."
Schleyer đột nhiên cười ha hả, "Ngươi quả nhiên là đệ đệ tốtcủa ta! Muốn cút thì cút! Ta coi như không có cái đệ đệ này! Đi đi!"
Hall Griffith nắm chặt nắm đấm, lại buông ra, lặp lại nhiều lần, rốt cục hạ quyết tâm, "Xin lỗi đại ca, ta sẽ mau chóng trở lại."
Nói xong, xoay người rời đi.
Mau chóng trở lại? Thời gian qua lại, ít nhất cũng phải hai tháng, hai tháng có thể thay đổi rất nhiều chuyện, hai tháng đã đủ để một quốc gia diệt vong...
Schleyer chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào trong ghế dựa.
Sau mười mấy tiếng, Sa Nặc Nhân cùng Xích Lam an toàn đến đế đô tinh, phu phu Diễm Vương trước đó đã nhận được thông báo từ Xích Linh, đã chờ ở cảng.
Lúc này là ban đêm, người đi đường không nhiều, thế nhưng vẫn có mấy chuyến tàu đêm, bọn họ nhìn bên ngoài, thấy trận thế nghênh tiếp lớn như vậy liền giật nảy mình, người được phu phu Diễm Vương có địa vị tối cao đặc biệt nghênh tiếp như vậy trước mắt ngoại trừ đế quân Tinh Diệu đế quốc vẫn chưa có thêm ai. Bọn họ đang nôn nóng chờ đợi người nào, nhìn cảm xúc của bọn họ, thật ra là khẩn trương nhiều hơn.
Không ít người đi đường dừng chân quan sát, không bao lâu, có một chiếc phi thuyền màu vàng óng tiến vào cảng, không ít người đều suy đoán, chủ nhân của phi thuyền thổ hào kia là ai. Làm cho tất cả mọi người bất ngờ chính là, phi thuyền màu vàng chói mắt sau khi vào cảng không có tiến vào bãi đỗ, mà là vọt thẳng tới đây, hơn nữa còn bắt đầu biến hình ở giữa không trung, chờ phi thuyền màu vàng chân chính hạ xuống mặt đất, đã biến thành một chiếc xe huyền phù rồi!
Tất cả mọi người trợn to hai mắt, phi thuyền tân tiến như vậy, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy, không ít người đều âm thầm cân nhắc tiền tiết kiệm của mình, không biết chút tiền này có đủ mua một chiếc hay không, bất quá, xem nó tân tiến như vậy, giá cả chắc chắn sẽ không rẻ.
Cửa xe huyền phù mở ra, hai người thiếu niên đi xuống, một người dung mạo chỉ có thể cho là tuấn tú, mái tóc dài màu đen, nhìn qua rất rực rỡ. Một cái khác dung mạo tuấn mỹ, mái tóc ngắn đen, tuổi tác so với người tóc dài kia thoạt nhìn còn nhỏ hơn, bất quá bên trong tròng mắt màu đen của y đều là bình thản ổn trọng, có điểm lão luyện không phù hợp tuổi tác.
Hai thiếu niên trực tiếp đi tới chỗ phu phu Diễm Vương đang đợi, này cũng khiến mọi người kinh ngạc, không ít người lúc này mới nhớ tới, vị tóc dài kia không phải là đế phi mới vừa sửa mặt sao? Một vị thiếu niên khác nhìn cũng có chút quen mắt, chỉ không nhớ ra được là ai. Ngày sau bọn họ trong lúc vô tình ở trên mạng giả lập nhìn thấy bức ảnh thời thiếu niên của Xích Lam vương tử, lại nghĩ tới lần nhìn thấy người ở cảng, quả thực bị doạ điên rồi, này cùng là một người mà! Xích Lam vương tử đã qua đời nhiều năm, chẳng lẽ là sống lại?!
Sa Nặc Nhân cùng Xích Lam đi tới, phu phu Diễm Vương đều là khó mà tin nổi nhìn thiếu niên đang bước tới đây, giống như khoảng thời gian dài trước đây không hề tồn tại, Xích Lam vẫn là thiếu niên 16 tuổi mới năm đó, thiếu niên hăng hái, vỗ bộ ngực bảo đảm, nhất định sẽ dẫn đệ đệ cùng quân đội an toàn trở lại. Bảo đảm của y tuy rằng không hoàn mỹ lắm, nhưng y đã dùng toàn bộ sức mạnh đem tổn thất hạ xuống thấp nhất —— dùng mạng của chính mình để đổi.
"Phụ thân, mỗ phụ, con đã trở về." Xích Lam đứng trước mặt hai người, nghiêm túc trả lời.
Dù là con người rắn rỏi như Diễm Vương, giờ khắc này cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt, ông ôm Xích Lam vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng y, nức nở nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Lời thừa thãi đều không nói ra được, chỉ cần nhi tử có thể an toàn trở về, cái khác đều không còn quan trọng.
Diễm Vương phi cũng ôm con lớn một cái, không có gì tuyệt vọng hơn so với tận mắt nhìn hai đứa con trai mình sắp rời mình mà đi, lại không có biện pháp nào cứu được, may là, may là ông trời mở mắt, để cho hai đứa con trai của ông đều trở về, khỏe mạnh trở về rồi!
Vốn Sa Nặc Nhân nói bọn họ đứng tới đón tiếp, trực tiếp đưa Xích Lam về đế cung, nhưng phu phu Diễm Vương vừa nghe nói con lớn nhất quay về, quá khích động, dù thế nào cũng muốn nhìn thấy con trai càng sớm càng tốt, cho nên từ rất sớm đã chờ ở chỗ này. Diễm Vương phi lại tỉ mỉ nhìn con lớn nhất một lần, thấy y một chút cũng không thay đổi, giống hệt như mười năm trước.
Sa Nặc Nhân nói: "Phụ thân, mỗ phụ, đại ca sau này vẫn cần hảo hảo điều dưỡng thêm, thân thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa..." Sa Nặc Nhân mím mím môi, "Tuy rằng đại ca bình phục, nhưng anh hiện tại chỉ là người bình thường, sức chiến đấu cũng bị mất, cũng không còn là Reese."
Diễm Vương phi nói: "Không sao, chỉ cần người hoàn hảo là được, người bình thường cũng không có gì không tốt."
Diễm vương cũng hiếm thấy tùy hứng một lần, "Không sai, khoẻ mạnh đều quan trọng hơn. Cám ơn con Nặc Nhân, hai đứa con trai của ta, đều nhờ có con."
Sa Nặc Nhân vẫn quen với Diễm Vương bình thường, hiện tại không giống lúc trước, đây vẫn là lần đầu tiên ông nói cảm tạ cậu như vậy, khiến Sa Nặc Nhân cảm thấy có được không được tự nhiên, "Không có gì, đều là con nên làm."
Xích Lam cũng cười lên, "Xích Linh có phúc khí, tìm được người yêu như Nặc Nặc."
Nghĩ đến chuyện của mình, Xích Lam liền không nhịn được muốn thở dài.
Diễm Vương phi nói: "Chúng ta về nhà trước, đừng đứng ở chỗ này, buổi tối gió lớn, đi."
Sa Nặc Nhân đứng không nhúc nhích, nói: "Con không trở về, con còn phải quay lại, ngày mai vừa vặn phải đi học."
Phu phu Diễm Vương cũng không ép cậu ở lại, chỉ dặn cậu đi đường cẩn thận, Diễm Vương cũng dặn dò thêm, ở bên kia vạn sự cẩn thận, tốt nhất mau chóng trở về, đừng để Lai Sách đế quốc tính kế.
Sa Nặc Nhân gật đầu đáp lại, liền quay vào Phượng Hoàng, nhảy vào vũ trụ, rời đi.
Bởi vì đi suốt đêm, nên buổi chiều ngày thứ hai liền về tới đế vương tinh của Lai Sách đế quốc. Xích Linh đã căn chuẩn thời gian, đang chờ cậu trở về.
Sa Nặc Nhân mở cửa đi vào, trước tiên hô một câu, "Mệt chết em!"
Xích Linh cười nghênh đón, đem người ôm vào, "Cực khổ rồi, bảo bối."
Nói xong liền muốn hôn cậu, lại bị Sa Nặc Nhân đẩy ra, "Chờ đã! Tránh xa em một điểm, trên người em thúi chết, em muốn tắm rửa."
Xích Linh cười nói: "Ta giúp em tắm."
Mặt Sa Nặc Nhân đỏ lên, tắm liền tắm, ngược lại cũng không phải lần đầu tiên anh tắm cho cậu, không có gì để thẹn thùng, cậu an ủi mình như vậy.
Sa Nặc Nhân quả thực rất mệt, ở bên trong không gian nhỏ hẹp hai ngày một đêm, không phải chuyện gì dễ chịu, nằm thoải mái trong bồn tắm, qua một lát đã ngủ. Xích Linh giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, ôm về trên giường để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, bản thân đi thư phòng xử lý công việc.
Ngày thứ hai Sa Nặc Nhân mới biết, Hall Griffith cũng đuổi tới Tinh Diệu đế quốc, thầm than hắn si tình lại bá đạo như vậy, cũng thực sự là hiếm thấy.
Xích Linh luôn âm thầm điều tra chuyện của Lai Sách đế quốc, bất quá thực sự hữu dựng không nhiều, hơn nữa liên tiếp hai, ba tháng nay đều gió êm sóng lặng, giống như chuyện nhất thống tinh hệ trước đó cũng chỉ là lời nói đầu lưỡi, cũng không có hành động gì cụ thể, điều này khiến Xích Linh cảm thấy vô cùng kỳ quái, bất quá cũng hết cách rồi, bọn họ bất động, Xích Linh cũng không có cách nào phát hiện ra vấn đề, chỉ có thể tiếp tục âm thầm quan sát, tra ra mục đích thực sự của Lai Sách đế quốc.
Làm cho Xích Linh cảm thấy bất ngờ chính là, quyền lợi của Angus càng lúc càng lớn, Schleyer vẫn luôn tranh đế vị cư nhiên không có động tĩnh, điều này làm cho Xích Linh cảm thấy khó hiểu. Theo lý thuyết, người sốt ruột nhất không phỉa chính là Schleyer sao? Hắn có tính toán gì?
Bọn họ mỗi ngày đều chạy tới chạy lui giữa trường học và trong nhà, chỗ tốt của lịch học dày đặc chính là, mỗi ngày đều trải qua rất phong phú, thời gian cũng trôi rất nhanh, mắt thấy học kỳ này đã sắp kết thúc, chuyện tổ đội thực tiễn cũng được lên lịch trình.
Chế độ trong trường đại học Lai Sách đế quốc là, học tập trong trường 4 tháng, dã ngoại thực tiễn 2 tháng, sau khi trở lại tiếp tục học 4 tháng, sau đó lại tiếp tục thực tiễn. Trong lúc này, cùng học sinh năm cấp cần tạo thành tiểu đội thực tiễn của mình, dùng hình thức tiểu đội tiến hành. Bất quá, cũng không phải cả lớp đều có thể dã ngoại thực tiễn, chỉ có 100 người đứng đầu tạo thành tiểu đội mới có thể đi, những học sinh xếp hạng sau 100 đó, một năm mới có thể đi ra ngoài thực tiễn một lần, người không có tổ đội, coi như tiến vào 100 người đứng đầu cũng thật đáng tiếc, đều không thể đi.
Hình thức tổ đội là: Cơ giáp chiến đấu chuyên sâu + chế tạo cơ giáp chuyên sâu + dược tề chuyên sau + chế tạo vũ khí chuyên sâu + thực tài chuyên sâu.
5 người một tổ, một Reese, dẫn theo bốn Arthur. Trên đường thực tiễn, thời điểm dùng đến dược tề, cần thực tài chuyên sâu cung cấp thực tài, dược tề học chuyên sâu chế tác. Nếu như cơ giáp chiến đấu chuyên sâu khai chiến, cơ giáp bị hao tổn, thì lại dùng đến chế tạo cơ giáp chuyên sâu, vũ khí bị hao tổn, dùng đến chế tạo vũ khí chuyên sâu, mỗi người phân phối quản lý một bộ phận, mỗi cái đều rất quan trọng. Tại Lai Sách đế quốc, duy tu cơ giáp chuyên sâu cũng không tham dự dã ngoại thực tiễn, xét cho cùng thì bọn họ không được coi trọng như học sinh chế tạo cơ giáp chuyên sâu, cho nên đế quốc cũng không tiêu tốn quá nhiều tinh lực đi bồi dưỡng trên người bọn họ.
Tổ đội là một việc lớn, rất nhiều người đều là một mình đến già, tổ đội lần đầu tiên thành công, dã ngoại thực tiễn sau đó, nếu như vị trí của người không quá thấp, sẽ không bị thay đổi, trừ phi ngươi bị toàn bộ người trong đội phản đối, trực tiếp báo danh thay người, trường học mới suy xét đem người kia đổi đi, cho nên nói, lần đầu tiên tổ đội rất quan trọng.
Bởi mỗi tiểu đội chỉ có một Reese, cho nên thời điểm rất nhiều Arthur lựa chọn tổ viên đều muốn lựa chọn Reese mạnh nhất, bởi vì trong quá trình dã ngoại thực tiễn, Arthur thường sẽ xuất hiện tình huống bị thương, thậm chí đã từng chết người, cho nên sức chiến đấu của Reese là bảo đảm an toàn cho Arthur toàn đội, coi như không vì điểm thực tiễn, cũng phải vì cái mạng nhỏ của mình, nên phải lấy hết khả năng lựa chọn Reese mạnh nhất.
Trước lúc đó, trường học sẽ tổ chức một cuộc thi đấu xếp hạng Reese, không dùng thành tích học tập, mà chỉ cần giá trị vũ lực, trường đấu xếp hạng không mở ra, chỉ có thể thấy được kết quả xếp hạng cuối cùng, để cho các Arthur lựa chọn Reese tổ đội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.