Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Mệt, rất mệt!
Đây là toàn bộ cảm giác của Sa Nặc Nhân, thế nhưng Xích Linh vẫn không buông tha cậu, lần lượt đến, không ngừng nghỉ!
Mãi đến tận một tuần sau đó, Pidgey không thể nhịn được nữa rống lên một tiếng, "Ngươi có chừng có mực cho ta! Không cần lấy thân thể của cậu ấy thành thánh phẩm tẩm bổ của ngươi!"
Tuy rằng không hiểu con thỏ kia đang nói cái gì, nhưng tức giận của Xích Linh đã tiêu không sai biệt lắm, cũng không chuẩn bị tới nữa.
Sa Nặc Nhân mềm oặt nằm ở trên giường, một bộ dáng dấp chịu khổ chà đạp, bởi thời điểm hưng phấn không khống chế lại lực đạo, trên làn da trơn bóng kia để lại không ít vết tích. Xích Linh nhìn cậu, không khỏi lại có chút đau lòng, nhưng vẫn cố giữ tâm cứng rắn, giả bộ lạnh lùng. Đem người ôm vào buồng tắm rửa sạch sẽ, thị giả đã đem đồ bẩn trên giường thu thập sạch sẽ, chăn và drap trải giường đều đổi mới, đem người ngủ say trong lồng ngực đặt xuống gối, Xích Linh ngồi ở bên giường nhìn rất lâu, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Xích Linh biết đến, nếu anh còn không đi ra ngoài, phụ thân nói không chừng liền muốn giết tới, trừng phạt ngày thứ nhất, quang não của anh đã vang lên không ngừng, anh ngại phiền, trực tiếp cởi ra ném xuống đất.
Suốt bảy ngày, anh và Sa Nặc Nhân cứ như vậy nhốt trong tẩm điện, đến cửa cũng không ra, cũng không cho người khác tiến vào, đều làm chuyện giống nhau. Bọn họ dùng Ngọc Phượng Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-sung-hon/1309359/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.