Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Sa Nặc Nhân lộ vẻ mặt khó xử, "Đại hoàng tử thực sự là làm khó dễ ta, ta làm sao có khả năng biết được phương pháp phối chế của bọn họ."
Schleyer từ lâu đã nghĩ tới Sa Nặc Nhân sẽ không ngoan ngoãn thừa nhận, "Trước khi em nguyện ý nói ra, sẽ không được nhìn thấy người kia, em cũng có thể trở về thương lượng với "hộ vệ" của em, coi như em không biết, hắn nhất định sẽ biết."
Tất cả mọi người rất buồn bực, hộ vệ này danh tính ra sao cư nhiên lại biết được phương pháp phối chế của hai loại dược tề kia? Khó mà tin nổi.
Schleyer lại để cho hộ vệ đem người đưa trở về, Sa Nặc Nhân một đường oán thầm, một câu nói như thế, trực tiếp liên lạc qua quang não nói với cậu là được rồi, chạy tới chạy lui lãng phí thời gian của cậu!
Nghĩ tới Xích Lam bị tên kia lấy ra uy hiếp mình, Sa Nặc Nhân liền tức giận.
Sau khi về nhà, buổi trưa lúc ăn cơm, Sa Nặc Nhân đem chuyện này nói cho Xích Linh, anh liền hỏi quyết định của cậu.
Sa Nặc Nhân tà khí cười rộ lên, "Hắn nghĩ muốn như vậy, đợi tới khi hắn thực sự hết kiên nhẫn em liền nói cho hắn biết, ngược lại coi như hắn có được phương pháp phối chế cũng làm không ra được Ngưng Thần Tề, không có vị thuốc chính Ngưng Thần Hương này, chắc chắn không thành. Chuyện Ngọc Phượng Tiên, cũng thành thật nói ra là được, lại nói... Ngọc Phượng Tiên là phát hiện được ở bên trong di tích cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-sung-hon/1309348/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.