Chương trước
Chương sau
Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Khi Sa Nặc Nhân nhìn đến ngày tháng hiển thị ở góc trên bên phải của quang não, mới khiếp sợ phát hiện, hiện tại đã là ba ngày sau...
Sa Nặc Nhân kêu lên một tiếng, "Xong đời! Cư nhiên đã qua ba ngày?! Xích Linh khẳng định sắp điên -----!!!!!"
Pidgey xấu xa nhếch khóe miệng, "Bây giờ ngươi có thể thông báo cho hắn tới thu thập tàn cục."
"Anh anh anh... Ảnh nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, ta chết chắc rồi a!!" Sa Nặc Nhân quả thực muốn khóc lên.
"Ngươi còn không gọi cho hắn, chờ những người này tỉnh rồi, đó mới thật sự là chết chắc rồi." Pidgey nói.
Sa Nặc Nhân kinh hồn bạt vía gọi qua cho Xích Linh, ngón tay đều phát run, bên kia cơ hồ là nhận ngay tức khắc, "Các ngươi rốt cuộc là ai?!... Nặc Nặc?"
Xích Linh tiếp xong liền rống lên một tiếng, dọa Sa Nặc Nhân nhảy dựng, khi thấy là Sa Nặc Nhân, Xích Linh bỗng nhiên mở to hai mắt.
Sa Nặc Nhân nhìn mặt Xích Linh tràn đầy uể oải, trong đôi mắt che kín tơ máu, tóc tai cùng quần áo đều rối như tơ vò, nào có anh tuấn tiêu sái giống như trước đây. Anh hẳn là đang ở trong phòng hội nghị, phía sau còn có mấy người mặc quân trang, một người trong đó có khuôn mặt lo lắng chính là Phượng thượng tướng, lúc ông nhìn thấy Sa Nặc Nhân qua màn hình giả lập, cũng hơi sửng sốt một chút, "... Nặc Nặc, cháu không có chuyện gì?"
"... Ân." Sa Nặc Nhân rất hổ thẹn, nhìn dáng vẻ kia của Xích Linh, ba ngày nay chắc chắn tìm cậu đến điên rồi.
Xích Linh cũng không giống Sa Nặc Nhân dự đoán rống lên với cậu, mà mặt âm trầm hỏi: "Em bây giờ đang ở nơi nào?"
Càng như vậy, Sa Nặc Nhân lại càng sợ hãi, đây nhất định là yên tĩnh trước khi gió bão tới mà!
"Em, em ở hoang mạc phía bên kia đế đô tinh, trên hòn đảo nhỏ trong một hồ nước..." Bộ dáng Sa Nặc Nhân nơm nớp lo sợ, khiến mấy người ở đây cũng không thể trách cứ cậu.
Âm thanh Xích Linh trầm thấp, biểu tình vẫn rất bình tĩnh, "Em ở chỗ đó làm gì?"
"Gọi hắn tới đây nhanh chút! Sau lại nói chuyện tiếp!" Pidgey ở bên cạnh giục.
Sa Nặc Nhân vội vàng nói: "Xích Linh, anh trước hãy nghe em nói, em phát hiện Arthur mất tích trong sơn động ở hòn đảo nhỏ này, có mấy con buôn cũng đã bị Pidgey chế phục, còn có một chiếc phi thuyền ẩn hình, là những người kia chuẩn bị đem Arthur giống như hàng hóa mà chở đi, anh nhanh chút dẫn người tới đây, mấy người này bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại."
Lời Sa Nặc Nhân nói tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy được, Xích Linh ra thủ thế, lập tức có người đi ra ngoài chuẩn bị cứu viện.
Xihcs linh nhìn chằm chằm bóng dáng không rõ lắm trên màn hình giả lập, "Em tốt nhất đừng nhúc nhích, đứng ở chỗ đó chờ tôi."
Sa Nặc Nhân nào dám không nghe, vội vàng gật đầu.
Người Xích Linh rất nhanh đã tới, Sa Nặc Nhân vẫn còn đứng tại chỗ, vô cùng nghe lời không có nhúc nhích, Pidgey đối với thái độ ngoan ngoãn của cậu chỉ có thể thở dài, quay về không gian. Đã là tối muộn, còn điều động nhiều cảnh viên như vậy, mỗi người đều vũ trang chỉnh tề, ngay cả trên người Xích Linh cũng mặc trang phục chống phóng xạ, anh nhanh chân lại đây, đem trang phục phòng phóng xạ trong tay choàng lên trên người Sa Nặc Nhân, lạnh lùng nói: "Mặc."
Sa Nặc Nhân muốn nói mình không sao, nhìn thấy biểu tình của Xích Linh, liền biến thành bé ngoan ngậm miệng.
Cảnh viên đem phạm nhân hôn mê cùm chặt bằng còng tay điện từ, thống nhất chuyển tới một bên, có một nhân đội trông coi.
Xích Linh nhìn lối đi cùng cánh cửa còn đang huyền phù giữa không trung kia, tất cả mọi chuyện trong nháy mắt đều suy nghĩ rõ ràng, rất hiển nhiên, nhóm người này cũng nhóm người muốn bắt Sa Nặc Nhân kia nhất định là cùng một bọn. Lúc đó bọn chúng kèm hai bên đưa Sa Nặc Nhân vào thang máy, hướng lên mái nhà, khả năng duy nhất chính là phi thuyền ẩn hình đã sớm chờ trên đó, sau khi Sa Nặc Nhân cùng Pidgey rời đi, đem mấy người hôn mê lên phi thuyền rời đi, cho nên khi bọn họ đi lên, mới không tìm được người.
Chiếc phi thuyền ẩn hình này, phỏng chừng không chỉ có công năng ẩn hình, còn có thể che chắn một ít từ trường tra xét, vậy mới có thể giúp bọn họ ra vào tự do như thế. Xích Linh híp đôi mắt, trong con ngươi lóe lên hung quang, Đại Uyển Toàn Tí còn chưa có kỹ thuật như vậy!
"Đế quân, ngài đến xem xem." Cục trưởng tự mình xuất động, giờ khác này đầu đầy mồ hôi chạy đến báo cáo.
Xích Linh xoay người theo cục trưởng vào sơn động, Sa Nặc Nhân cũng yên lặng đi theo sau anh, trong sơn động nằm ngổn ngang tận mấy chục người, hai tay bọn họ bị trói sau lưng nằm trên đất, không biết sống hay chết.
Xích Linh quay người liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, không cần mở miệng Sa Nặc Nhân cũng biết ý tứ của anh, vội vàng lấy mấy hộp Thâm Hải U Lam từ trong không gian ra, giao cho cảnh viên, đề cho bọn họ uy xuống, sau đó tổ chức nhân thử, giúp những Arthur này mở trói, đưa từng người ra ngoài, tập trung lên phi thuyền mang về.
Bên này bận rộn tới rất muộn, mới xử lý xong toàn bộ.
Sa Nặc Nhân vẫn luôn thành thật đi theo phía sau Xích Linh, Xích Linh giống như không thấy cậu tồn tại, tự mình chỉ huy điều phối, chỉ là không phản ứng Sa Nặc Nhân. Sa Nặc Nhân vô cùng rối rắm, mấy lần muốn chủ động mở miệng, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng liền nuốt trở về.
Mãi đến khi lên phi thuyền, Sa Nặc Nhân nhân mới nhỏ giọng nói "Xin lỗi".
Xích Linh không nói gì, sau khi về chỉ để Sa Nặc Nhân về phòng trước, anh còn rất nhiều chuyện phải lo, Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác đành đi về trước.
Diễm Vương sau khi biết được việc này đã tới văn phòng, sau khi Sa Nặc Nhân quay về, chỉ nhìn thấy Diễm Vương phi ở trong phòng khách chờ cậu. Nhìn thấy Sa Nặc Nhân cúi đầu ủ rũ tiến vào, Diễm Vương phi đứng lên nói: "Con sao rồi? Không có bị thương chứ?"
Sa Nặc Nhân lắc đầu một cái, ủ ủ rũ rũ nói: "Không có."
Diễm Vương phi thấy cậu như vậy, cũng không tiện nói mấy lời trách cứ, "Vẫn chưa ăn cơm đi? Quản gia đã chuẩn bị xong cho con rồi."
Đây là lần đầu tiên Diễm Vương phi thấy con trai như vậy, thời điểm phát hiện không liên lạc được với Sa Nặc Nhân, nghĩ đến đầu tiên chính là bị người bắt cóc, sau đó điều động các tuyến nhân mạch bắt đầu phong tỏa giao thông, tìm kiếm bóng dáng Sa Nặc Nhân. Theo tài xế từng nói, Sa Nặc Nhân từ lúc vào trường học, cũng chưa hề đi ra, Xích Linh ngay lập tức đuổi tới trường học điều tra, thiếu chút đem trường quân đội hoàng gia phá hủy. Hắn suốt đêm chờ đợi tin tức, đừng nói ngủ, mấy ngày nay phỏng chừng cơm là mùi vị gì cũng không biết, tinh lực dồn hết vào việc tìm kiếm Sa Nặc Nhân.
Con trai như vậy khiến Diễm Vương phi cảm thấy rất xa lạ, đồng thời cũng lo lắng, thương yêu bạn lữ đương nhiên không sai, nhưng là thân phận Xích Linh không giống, mọi chuyện đều phải lấy quốc sự làm trọng, tình cảm kém hơn, nhưng mà, xem bộ dáng này của Xích Linh, phỏng chừng là hoàn toàn đảo lộn. Cũng may Sa Nặc Nhân không có chuyện gì, nếu như thật sự có cái gì xảy ra, thì thật không dám tưởng tượng Xích Linh sẽ như thế nào.
Sa Nặc Nhân gật gật đầu, tới phòng ăn ăn cơm, cậu hiện tại quả thực đói bụng điên rồi, thời điểm chuyên tâm đột phá không cảm thấy gì, hiện tại thanh tĩnh lại mới thấy đói bụng, phảng phất giống như đói bụng ba ngày chồng chất lên rồi đồng thời bạo phát ra. Sa Nặc Nhân cơm nước xong, trở về phòng rửa mặt, cậu ở chỗ kia tĩnh tọa ba ngày hai đêm, cả người bản thỉu, tóc tai càng là không thể nhìn.
Thư thư phục phục tắm xong, vốn là muốn chờ Xích Linh trở về thành khẩn nói lời xin lỗi với anh, nhưng quá mệt mỏi, cậu liền ở trên ghế salon ngủ mất.
Chờ lúc tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện Xích Linh không ở bên người, giường cũng là lạnh, Xích Linh chưa từng trở về...
Không đúng, tối hôm qua cậu là ngồi trên salon, không biết ngủ quên lúc nào, thế nhưng khi tỉnh dậy lại ở trên giường, Xích Linh nhất định đã trở về, chỉ là không ngủ.
Sa Nặc Nhân tới chậm, chỉ có một mình cậu ngồi ăn điểm tâm, vố là định đi trường học, còn chưa có ra khỏi cửa, phó quan của Xích Linh – Diêm Luật liền xuất hiện, cung kính nói: "Đế phi, đế quân để ta tới đây mời ngài tới xem qua thương tổn của mấy Arthur kia, phía trường học đã xin nghỉ xong."
"Đế quân đâu?" Thông thường việc như vậy, Xích Linh đều sẽ đích thân nói với cậu, hơn nữa sẽ hôn hôn với cậu, nói một câu "Bảo bối cực khổ rồi".
Diêm Luật thái độ bất biến, "Đế quân đang bận."
Không phải bận, mà là còn đang tức giận đi? Sa Nặc Nhân thở dài, đi theo Diêm Luật tới xem thương thế của nhóm Arthur.
Arthur mang về đều được an bài ở cảnh cục, thời điểm Sa Nặc Nhân cũng Diêm Luật đến, một nam nhân trẻ tuổi đứng ở cửa, mặc đồ Tây, trang phục cẩn thận tỉ mỉ, hắn là trợ lý của hội trưởng Lục Như Tiền ----- Tang Ni, Sa Nặc Nhân từng thấy hắn một lần ở Phượng gia, lần kia là Tang Ni đi theo hội trưởng Lục Như Tiền tới xem đấu khí hỗn loạn cho Phượng thượng tướng, chỉ là tình huống khi đó khẩn cấp, Sa Nặc Nhân đương nhiên sẽ không có ấn tượng gì đặc biệt sâu sắc đối với một trợ lý.
Tang Ni thấy bọn họ tới, mỉm cười tiến lên đón, "Diêm phó quan ngươi hảo, ta chờ ngươi đã lâu."
Diêm Luật không hổ là phó quan của Xích Linh, đem bộ dáng lạnh như băng kia của Xích Linh học rồi phát huy đến trăm phần trăm, "Ngươi có chuyện gì?"
Nụ cười của Tang Ni không đổi, "Lục hội trưởng nghe nói chuyện tối hôm qua, rất quan tâm tới những Arthur đươch giải cứu kia, phái ta tới hỏi xem có chuyện gì cần giúp đỡ hay không, nếu như có như cầu gì, hiệp hội dược sĩ chúng ta chắc chắn việc nghĩa chẳng từ."
Diêm Luật liếc qua một ánh mắt ngay thẳng, "Đa tạ ý tốt của Lục hội trưởng, đế quân đã có sắp xếp."
Tang Ni liếc mắt nhìn người bên cạnh Diêm Luật, vừa nhìn thấy, vội vàng hành lễ với cậu, Sa Nặc Nhân gật đầu đáp lễ.
Tang Ni vẫn chưa từ bỏ hy vọng, hỏi tiếp: "Không biết là vị dược sĩ nào có được sự tin cậy của đế quân?"
Diêm Luật nói: "Không nên hỏi nhiều, trở về đi thôi." Nói, liền dẫn Sa Nặc Nhân đi vào trong.
Tang Ni đương nhiên sẽ không cứ như vậy mang quay về, hội trưởng đã nói, nhất định phải biểu hiện tốt trước mặt đế quân, coi như cái lão gia hỏa Dion kia có thể nhận được hạng mục nghiên cứu quốc gia, bọn họ cũng là hiệp hội chuyên nghiên cứu dược tề, không có đạo lý không lấy được. Nghiên cứu dược tề chống già yếu, hạng mục có ý nghĩa như vậy, một khi thành công, nhất định sẽ lưu danh lịch sử... Không, có Diễm Vương và Diễm Vương phi thử nghiệm trước đó, hạng mục nghiên cứu này có thể thành công đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, nếu như lão nhân Dion kia độc chiếm thành quả nghiên cứu, vậy cũng quá thiệt thòi.
Hiệp hội dược sĩ muốn tìm hiểu một ít tin tức, tự nhiên là dễ như ăn cháo, chỉ cần không gây ra nhiễu loạn, Resse đối với dược sĩ vẫn rất là khoan dung, cho nên thời điểm Tang Ni theo vào, cũng không có cảnh viên cản hắn, cứ thả vào.
Sa Nặc Nhân cùng Diêm Luật đi vào bên trong một căn phòng lớn rộng rãi, trong phòng có ba hàng giường ngay ngắn chỉnh tề, Sa Nặc Nhân nhìn một chút, có tới 30 Arthur, đây là may mắn tìm thấy, vậy những người không được tìm thấy, vận mệnh của bọn họ sẽ thế nào? Tuổi tác của bọn họ đều không lớn, đều khoảng chừng 20 tuổi, chính là độ tuổi tốt nhất.
Trong phòng có không ít người, đều là nhân viên công tác chăm sóc Arthur, cũng có không ít cảnh viên, nhìn thấy Diêm Luật phó quan bên người đế quân tự mình tới đây, cục trưởng tự nhiên cũng muốn tới xem một chút, nhìn thấy đế phi cũng tới, cục trưởng cung kính hành lễ, sau đó nói với Diêm Luật: "Diêm phó quan, tối hôm qua sau khi trở lại, ta cũng đã phái người đi Vân thị mua thuốc kháng phóng xạ, sáng sớm bọn họ đã dùng qua một lần, không biết đế quân có dặn dò gì?"
Diêm Luật chỉ gật đầu, cũng không trả lời, nghiêng người nói với Sa Nặc Nhân: "Đế phi, mời."
Sa Nặc Nhân gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, thuận theo lối đi nhỏ dạo qua một vòng, trong quá trình đi lại, đại khái đã nhìn ra bệnh tình của bọn họ. Không có ngoại lệ, bọn họ ngoài trừ bị ảnh hưởng nghiêm trọng của phóng xạ hạt nhân vũ trụ bên ngoài, tinh thần lực còn bị Ẩn Thực Tề áp chế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.