Sa Nặc Nhân thẹn thùng, không sai, Thâm Hải U Lam là của cậu, cậu có quyền quyết định, cậu không biết thời điểm nào đã ỷ lại như vậy, cư nhiên đưa ra quyết định còn nghĩ tới Xích Linh, tiếp tục như vậy tuyệt đối không được!
Nhưng là... Cậu liếc nhìn ánh mắt chờ đợi của Công Ngọc Diễm, vật hi vi quý(1),một khi cậu đem quá nhiều Nguyên Quả vào thị trường, vậy khẳng định không phải chuyện tốt.
1: vật hi hữu mới quý hiếm
Sa Nặc Nhân hỏi: "Chỗ này của ta cũng không có mấy cây, nhà các ngươi muốn nhiều Thâm Hải U Lam như vậy làm gì? Cây kia không phải bây giờ nên phát triển thành quá lớn rồi chứ?"
Cái "Không có mấy cây" Sa Nặc Nhân nói là số lẻ, nhưng Công Ngọc Diễm nghe thế mắt liền sáng lên, rốt cục có hi vọng, bản tính gian thương phát tác, cân nhắc phải làm như thế nào mới có thể lấy được mấy cây Thâm Hải U Lam từ trong tay cậu.
Công Ngọc Diễm nói: "Ngươi biết, một cây thực tài chín sao, chỉ có một cây, hoàn toàn cung không đủ cầu."
Sa Nặc Nhân gật đầu, "Nói cũng đúng, như vậy ta sẽ cố hết sức bán một cây cho ngươi."
Công Ngọc Diễm đại hỉ, "Bao nhiêu tiền?"
Sa Nặc Nhân sảng khoái vung tay lên, "Giá hữu nghị, 10 triệu tinh tệ!"
Công Ngọc Diễm trực tiếp từ trên ghế rơi xuống. Sa Nặc Nhân biết mà còn hỏi: "Làm sao vậy? Ít sao? Vậy ta lại thêm chút..."
Công Ngọc Diễm vội xua tay, thật vất vả lấy lại giọng, nói: "Không thể thêm, không thể thêm nữa."
Sa nặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-sung-hon/1309234/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.