Sa Nặc Nhân chỉ cảm thấy được chính mình chết chắc rồi, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Xích Linh, cậu thật sự là vô tội.
Xích Linh vội vã đi tìm Đồ Tân, chỉ nói: "Ta không quản cậu trước đây làm sao, bắt đầu từ bây giờ, không cho phép lại để ta phát hiện ra chuyện như vậy."
Sa Nặc Nhân liền vội vàng gặt đầu.
"Chính mình xử lý." Xích Linh nói xong, liền ly khai.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Sa Nặc Nhân trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Khuất Nghê bên cạnh, thấy cậu ta chính là đang si ngốc nhìn Xích Linh rời đi.
"Này." Sa Nặc Nhân lên tiếng.
Khuất Nghê hoàn hồn, cười hì hì lại gần, "Người kia là ai? Rất anh tuấn a!"
Một điểm này Sa Nặc Nhân rất rõ ràng, nếu không Sa Tỉnh Yên cũng sẽ không mê luyến anh đến mức tự tìm chết.
"Cậu tìm tôi làm gì?" Sa Nặc Nhân thật sự không muốn để ý tới khoản nghiệt nợ(1) của nguyên chủ.
1: nghiệt: oan nghiệt; nợ: nợ nần
Khuất Nghê không vui, "Nói cái gì vậy, anh không đi tìm em, em tới tìm anh không tốt sao?"
Sa Nặc Nhân âm thầm cười lạnh, nguyên chủ cũng thật là một giống coi tiền như rác, làm sao lại quen biết những thứ yêu ma quỷ quái này. Vốn định trực tiếp rời đi, không tiếp tục để ý, lại nghĩ đến một chuyện.
"Cơ giáp lúc trước tôi đưa cậu đâu?" Sa Nặc Nhân nói.
"Ở đây, em vẫn luôn giữ gìn rất tốt." Khuất Nghê ngọt ngào cười nói.
Sa Nặc Nhân ngoắc ngoắc tay, "Tôi xem một chút."
Khuất Nghê không nghĩ nhiều, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-sung-hon/1309194/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.