Nghe thấy thầy chủ nhiệm mỗi ngày cứ thúc giục mình đọc sách làm đề, thỉnh thoảng còn làm vẻ mặt hận sắt không thành thép, hiện giờ lại nhìn về phía mình bắt đầu hếch mặt tán dương hết lời mình với giáo viên của trường khác, biểu tình Diệp Văn Nhã có chút vi diệu.
Tâm tình càng khó có thể miêu tả, được thầy giáo khen ngợi ngay trước mặt như thế này, ngẫm lại còn có chút ngượng ngùng nha.
Bất quá, đời trước những người khác vì muốn Diệp Văn Nhã hỗ trợ luyện chế thuốc cho họ, cũng không thiếu tán dương thổi phồng mấy lời xa hoa phù phiếm đó với cô, cô cũng nghe đầy lỗ tai rồi. Nên ngoại trừ trong tận đáy lòng hơi hơi có chút cảm giác quái dị ra, cũng không phải quá e thẹn cho lắm.
Ngược lại cô còn nghiêm trang nhìn Hoàng Học Dân, tiếp tục chờ thầy mình khen nữa.
Nhưng Diệp Văn Nhã đứng nghe thư thái bao nhiêu, thì thầy Tiền để hai ria mép đứng bên cạnh liền không vui bấy nhiêu, hắn trợn trắng hai mắt, hung hăng xả miệng nói đến bắn nước bọt, "Thầy Hoàng, đừng cho là tôi ở Học viện Dược đế quốc thì chuyện trong trường mấy người tôi không hay không biết! Ai ở đây chả phải là đồng nghiệp với nhau, còn nghĩ có gì người khác không biết sao? Tôi cũng đã nghe nói từ mấy năm trước ông bị đưa xuống chủ nhiệm ban F hệ Dược...... Cái thứ ban F của ông còn có được học sinh nào thành tích tốt, bào chế thuốc giỏi chứ? Ông đừng có đứng chỗ này ba hoa làm người cười rụng răng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-duoc-su/1765132/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.