Chương trước
Chương sau

"Ngài muốn có thuốc trị thương cấp B do Dược Sư có giấy phép cấp C luyện chế ra hả? Thực xin lỗi, chỗ chúng tôi cũng không có Dược Sư nào cấp C mà luyện chế ra được thuốc trị thương câp B cả, hơn nữa tuy rằng thuốc trị thương cấp B cũng khá thông dụng..... Nhưng thông thường, thuốc bậc cao như vậy đều bán trên mấy cửa hàng ở phố cửa hàng thuốc kia. Nếu ngài không tin, có thể đi cửa hàng khác hỏi xem."
"Muốn có thuốc trị thương cấp B? Thuốc có thể nháy mắt chữa khỏi hai chân dập nát xương sao? Thực xin lỗi, chỗ tôi cũng không có loại thuốc như vậy...... Thuốc bậc cao thế thì phải qua bên phố cửa hàng thuốc mua rồi, bên kia mới có bán."
Liên tiếp bị người phục vụ ảo của nhiều tiệm tạp hóa báo cho biết trong tiệm không có thuốc như vậy, Tiền Đại Hải ủ rũ cúi đầu thở dài. Trên thực tế, trước khi đến đây thì trong lòng hắn cũng rõ ràng, khả năng tìm được loại thuốc này ở khu bán tạp hoá là rất ít.
Nhưng mà......
Có ít cũng phải thử xem!
Nhìn một tiệm tạp hoá xa hoa nhất trên cả con phố tạp hoá, Tiền Đại Hải đưa chân bước vào, cũng may lúc này Tiền Đại Hải nghe được một tin tốt.
Một nữ phục vụ ảo mặc đồng phục màu trắng cười tủm tỉm nhìn Tiền Đại Hải nói.
"Vị tiên sinh này, ngài muốn tìm thuốc trị thương cấp cao để chữa hai chân gãy xương cho bạn sao? Chỗ chúng tôi có một lọ thuốc trị thương do một Dược Sư cấp A bào chế nha, nhưng bình thuốc trị thương này là vị Dược Sư đó dùng công thức mới thử nghiệm ra, cũng chưa được bên phía ban ngành chính phủ kiểm tra, hơn nữa cũng có tác dụng phụ nhất định, ngài thấy ngài có muốn mua hay không?"
"Có tác dụng phụ gì? Tôi có thể xem không?" Tiền Đại Hải nghe vậy, hai mắt sáng ngời.
Nữ nhân viên phục vụ ảo cười tủm tỉm, lấy từ trên quầy hàng ra một bình thuốc trong suốt, "Bình thuốc này hiệu quả rất tốt, nhưng tác dụng phụ của nó chính là khiến người toàn thân trên dưới mọc đầy lông đen...... Bởi vậy mặc dù giá bán của nó chỉ có 15000 Tinh Tế Tệ, nhưng cũng không có ai mua cả, vị tiên sinh này, ngài xem ngài có muốn mua không?"
Tiền Đại Hải nghe được nửa phần trước thì còn có chút hưng phấn, nhưng chờ hắn nghe được nửa phần sau, liền giống như đóm lửa bị rơi vào trong nước, cúi đầu, thở dài, rời khỏi tiệm tạp hoá này. 15000 Tinh Tế Tệ, một học sinh bình thường như hắn làm sao có thể lấy ra nổi?
Giống như một du hồn, Tiền Đại Hải hoảng hốt đi qua hơn phân nửa phố tạp hoá, nhưng hắn vẫn không thể tìm được loại thuốc mà mình muốn.
Đúng lúc này, một tiệm tạp hoá nhỏ lấy tên là ' Minh châu Lazefasia ' lại bỗng nhiên thoán vào trong mắt hắn.
Là một tiệm tạp hoá chỉ có một gian xây bằng tường đá trắng đơn giản, trong tiệm trang trí lấy màu xám làm chủ đạo, bảng hiệu cửa hàng lại được viết bằng màu xám và đen, một chút cũng không nhìn ra có gì liên quan đến minh châu. Nhưng mà Tiền Đại Hải lại dừng bước, đơn giản vì trong cái tên của cửa tiệm lại có hai chữ ' Tây Á ' ( phiên âm của Lazefasia chăng?) giống như tên trường học của bọn họ.
Tiền Đại Hải vừa suy đoán có phải một bạn học nào đó mở cửa hàng này hay không, vừa nhấc chân đi vào trong cửa hàng.
Chỉ là đối với loại cửa hàng tạp hoá nhỏ trang hoàng hết sức đơn sơ này, hắn hoàn toàn không ôm chút kỳ vọng nào.
Tiệm tạp hóa vừa nhỏ lại có chút sơ sài, đi vào bên trong cửa hàng, toàn bộ tiệm tạp hóa chỉ có một cái kệ nho nhỏ, thậm chí ngay cả một nhân viên phục vụ ảo cũng không có.
Tiền Đại Hải đi đến trước kệ, cúi đầu nhìn vào bảng miêu tả sản phẩm thuốc của tiệm.
Thuốc trị thương cấp D ( giá bán: 2800 Tinh Tế Tệ) (!) —— có thể chữa khỏi bất luận chấn thương hay gãy xương gì cho thú nhân khi chiến đấu với dị thú, bao gồm cả những loại ngoại thương nghiêm trọng.
( chú ý: Nếu vết thương của người bệnh là do Trùng tộc công kích, như vậy xin mời mua thuốc tinh lọc cấp D kế bên phối hợp sử dụng kèm, thế mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất! Thân, sau khi sử dụng sản phẩm, xin cho bổn tiệm một like ủng hộ nga, thân ~!)
Tiền Đại Hải:!!!!
Tiền Đại Hải kích động trợn tròn hai mắt, hận không thể trực tiếp chụp lấy bình thuốc này chạy nhanh về, nhưng mà lý trí lại nói cho Tiền Đại Hải, cho dù có tìm được loại thuốc thích hợp ở tiệm tạp hóa, thì giao dịch cũng cần phải được xác nhận mới tính.
Nói gì thì nói, đây cũng là thuốc do một người không có chứng chỉ Dược Sư chính quy bào chế, tóm lại vẫn phải cẩn thận vài phần.
Nhưng mà tưởng tượng đến mình đã đi hết hơn phân nửa con phố cũng chưa tìm được loại thuốc thích hợp, Tiền Đại Hải lại cắn chặt răng, muốn lập tức mua ngay cái bình thuốc này.
"Không được! Mình còn mấy cửa hàng phía sau còn chưa đi, lỡ như còn có mấy loại thuốc càng tốt hơn thì sao?......" Đè nội tâm kích động xuống, Tiền Đại Hải bước nhanh đi ra khỏi cửa hàng, hướng về phía những tiệm tạp hoá khác trên đường, chỉ là lúc này bước chân của hắn rõ ràng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Cho dù trong lòng vẫn ôm chút không tín nhiệm đối với bình thuốc lúc nãy, nhưng Tiền Đại Hải lại khó nén ý cười hơi hơi cong lên nơi khóe miệng.
Nhưng mà......
Một giờ lúc sau.
Thân ảnh tròn trịa của Tiền Đại Hải lại lần nữa đi vào tiệm tạp hóa, lần này Tiền Đại Hải không còn bất cứ do dự gì, trực tiếp xác nhận giao dịch mua sắm, bởi vì cả một tiếng đồng hồ này, hắn rốt cuộc không thể tìm được một loại thuốc nào như thế trong những tiệm tạp hoá khác.
......
Diệp Văn Nhã đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe được tiếng leng keng một cái, gãi gãi đầu bò dậy, nhìn thấy trên máy tính biểu hiện số lượng tiêu thụ, nháy mắt liền vui vẻ đến trợn tròn hai mắt, không hề để bụng tiếng chuông quấy rầy giấc ngủ của mình, lập tức click vào tính năng giao hàng qua chuyển phát nhanh.
Gần không đến 5 phút, một con robot bay trên không nho nhỏ thịch thịch thịch gõ cửa kính phòng Diệp Văn Nhã.
Cầm bình thuốc trong tay giao cho robot xong, Diệp Văn Nhã điền xong địa chỉ, lại lần nữa nằm trở về trên giường.
Phí chuyển phát nhanh khi bán được hàng trên cửa hàng thực tế ảo đều sẽ trực tiếp trừ vào tiền trong số tiền bán được của sản phẩm, nên cũng không cần Diệp Văn Nhã phiền toái bỏ thêm tiền túi ra.
Diệp Văn Nhã cười tủm tỉm nằm về trên giường, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, cô cảm thấy tối nay thật may mắn, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy là có thể bán ra một bình thuốc, ngày mai khẳng định có thể bán ra được nhiều hơn nha! Hai bình, ba bình thậm chí bốn bình. Nói vậy không chừng không mất bao nhiêu thời gian, tất cả bình thuốc hiện tại đang có của cô đều có thể bán đi, cô rốt cuộc không cần lo lắng cho kế sinh nhai nữa rồi.
Nhưng mà suốt 2 ngày sau.
Ngoại trừ bình thuốc này, tiệm tạp hoá của Diệp Văn Nhã không còn có bán ra được bất kỳ một bình thuốc nào nữa......
Diệp Văn Nhã: "......"
Mà giao dịch thì chưa thể hoàn thành, trước khi người mua chưa xác nhận đã thu được hàng, 2800 Tinh Tế Tệ trong tài khoản cửa hàng online kia, Diệp Văn Nhã một đồng tiền cũng lấy không ra, vẫn chỉ có thể khổ sở ngây ngốc ngồi trong ký túc xá, tiếp tục ăn đồ ăn còn dư trong tủ lạnh.
Mà Tiểu Hắc......
Cũng chỉ có thể khổ sở ngây ngốc gặm thức ăn mèo và uống nước sôi để nguội.
Thẳng đến ngày thứ 3.
Trường học tuyên bố tất cả học sinh và giáo viên cùng công nhân viên chức của trường tập hợp ở đại lễ đường, tham gia buổi lễ đọc Điếu Văn tiễn đưa những người đã bất hạnh bỏ mình trong sự cố trận khảo hạch thực chiến lần này.
......
Tiền Đại Hải ở học viện Tây Á học viện xa xôi, lúc này đã lấy được thuốc trị thương hệ Ánh Sáng cấp thấp xanh mượt.
Một lấy được hàng chuyển phát nhanh từ người máy gửi tới, Tiền Đại Hải lập tức chạy nhanh tới ký túc xá của bạn tốt đang ở, vì hiện tại hai chân đều bị dập nát xương, trong khoảng thời gian này bạn tốt vẫn không thể tham gia học tập trong trường được.
"Đại Hải, sao mày lại tới đây?" Một thanh niên cường tráng cạo đầu đinh nhìn thấy Tiền Đại Hải bước vào cửa, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một mạt cười nhàn nhạt.
"Lão Cường, mày xem tao mang gì tới cho mày nè?! Tao mua được thuốc có thể trị khỏi vết thương của mày trên mạng Tinh Võng! Mày sẽ mau chóng có thể đứng lên rồi!" Tiền Đại Hải hưng phấn nói, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Thanh niên cường tráng được gọi là lão Cường hơi hơi sửng sốt, đầy mặt nghi hoặc nhìn về phía người bạn tốt của mình, ngay sau đó khuôn mặt hắn lập tức căng chặt, sắc mặt đen xuống, "Đại Hải, mày đã làm gì?! Chẳng lẽ mày đi tìm người vay nặng lãi sao? Một bình thuốc trị thương cấp B ít nhất cũng phải 2 vạn Tinh Tế Tệ, mày lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua loại thuốc đó? Mày nhanh chóng đem trả bình thuốc đó lấy lại tiền nhanh lên, trong tay tao còn một ít tiền đây, lấy đem đi trả cả vốn lẫn lãi cho bọn cho vay ngay đi, không được kéo dài thời gian nữa!"
"Lão Cường, không phải như mày nghĩ đâu! Thuốc này là tao kiếm được trong một cửa hàng tạp hoá trên mạng Tinh Võng ấy, chỉ tốn 2800 Tinh Tế Tệ thôi, bao gồm cả phí chuyển phát nhanh cũng không đến 3000 đồng...... Trong tay tao vừa vặn có số tiền này...... Mày mau uống vào xem, bình thuốc này có hiệu quả tốt hay không?! Nhìn cái thuốc này màu sắc đẹp như vậy, tao cảm thấy nó nhất định hữu dụng!" Tiền Đại Hải cầm lấy lọ thuốc trong tay, đầy mặt chờ mong nhìn về phía thanh niên cường tráng, hy vọng bạn mình nhanh chóng uống vào xem hiệu quả của thuốc tốt đến cỡ nào.
Nhưng mà lời này của Tiền Đại Hải vừa mới nói xong, cửa phòng ký túc xá bỗng kêu lên răng rắc một tiếng, một thanh niên mặc đồ thể thao màu đen từ sau cửa đi đến, đối phương đầy đầu tóc nâu được chải ngược về phía sau, tư thế đi đường cũng cà lơ phất phơ.
Vừa vào cửa, nhẹ nhàng liếc thấy lọ thuốc trong tay Tiền Đại Hải một cái, hắn cười lạnh nói: "Ta nói này Tiền béo, mày cũng đừng ở chỗ này uổng phí công sức làm chi...... Ai mà không biết thuốc trị thương bao giờ cũng là màu trong suốt? Cái thuốc xanh lục này của mày là cái thứ gì đây? Huống chi mấy chỗ như tiệm tạp hoá ở trên mạng như vậy, mày cũng dám vào đó mua thuốc hả? Chẳng lẽ mày không sợ bị người ta lừa sao? Lỡ như cái thuốc này uống vào chết người thì biết làm sao bây giờ? Ai chịu trách nhiệm? Tao nói mày làm ơn bớt bớt gây tai hoạ cho lão Cường giùm được không?! Lúc trước thì hại hắn gãy chân, chẳng lẽ hiện tại còn muốn mạng hắn sao?"
Khẩu khí của thanh niên này cực kỳ không tốt, thậm chí ngữ khí có thể nói là cực kỳ khó nghe.
Cơ hồ trong nháy mắt, sắc mặt Tiền Đại Hải tái nhợt, cả người giống như là rút cạn sức lực, bàn tay nắm lấy bình thuốc kia cũng trở nên run run rẩy rẩy lên.
"Lão tam, mày đang nói cái gì vậy?! Tao đã nói chuyện phát sinh trong rừng dị thú là ngoài ý muốn bao nhiêu lần rồi...... Huống chi hiện tại trên mạng Tinh Võng cũng được xem xét cẩn thận lắm, cho dù là thuốc do tiệm tạp hóa bán đi nữa cũng có bảo đảm, mày đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn. Đại Hải, mày đưa thuốc cho tao đi, để tao thử xem thuốc có công hiệu hay không."
Thanh niên cường tráng vỗ vỗ vai Tiền Đại Hải cười nói: "Tâm ý của mày tao nhận, cho dù cái bình thuốc này có công hiệu tốt như người ta quảng cáo hay không, thì quay về mày cũng đừng tự trách mình, dù sao cũng là thuốc bán trong tiệm tạp hóa, chắc cũng không có hại gì đâu ta!"
Thanh niên cường tráng nói xong cũng không đợi Tiền Đại Hải mở miệng trả lời, trực tiếp lấy bình thuốc trong tay Tiền Đại Hải, há to mồm trút hết bình thuốc chữa thương hệ Ánh Sáng cấp thấp vào trong cổ họng.
Nhưng mà trong nháy mắt mới vừa uống xong, khuôn mặt của thanh niên cường tráng vốn dĩ đang tủm tỉm cười, phảng phất giống như bị người rút cạn linh hồn, cả người thiếu chút nữa bị cái mùi vị trong miệng dọa cho nhất Phật xuất khiếu, nhị Phật thăng thiên!
Rõ ràng lúc mới mở nắp bình thuốc ra thì còn nghe là mùi dược thảo thanh mát hết sức bình thường, nhưng khi rơi vào tới trong miệng thanh niên cường tráng lại là một luồng chất lỏng mang mùi tanh hôi khó nén.
Một cái vị bùn đất tanh hôi, sáp sáp, phảng phất giống như là hỗn hợp mùi thối của cá tôm bị thối rữa ngày hè hừng hực xông lên, thiếu chút nữa làm thanh niên cường tráng bị thối đến ngất xỉu!
Trên đời này sao lại có cái hương vị không khoa học đến như vậy??!
Cho dù trước kia hắn cũng không phải thường xuyên uống thuốc, nhưng hắn cũng biết hương vị của thuốc tề chắc chắn không nên là cái dạng này a!
"Đại Cường, mày làm sao vậy? Sao sắc mặt mày khó coi như vậy?...... Chẳng lẽ cái bình thuốc này, thật, thật sự, thật sự có vấn đề sao?" Đừng thấy Tiền Đại Hải thân hình tròn trịa chắc nịch, nhưng trên thực tế lá gan của hắn lại đặc biệt nhỏ, chưa kể thanh niên cường tráng kia vốn là bạn tốt của hắn, còn là ân nhân cứu mạng nữa.
Nhìn thấy bạn tốt của mình vừa mới uống xong bình thuốc, bỗng nhiên sắc mặt trở nên càng thêm trắng bệch, thậm chí còn mang theo hơi tối sầm lại, Tiền Đại Hải lập tức liền hoảng sợ.
Lão Tam nhanh chóng tiến lên, đập đập phía sau lưng thanh niên cường tráng mấy cái, trách mắng: "Lão Cường, mày nhanh chóng nhổ thuốc trong miệng ra! Mau nhổ ra nhanh!...... Tiền Đại Hải mày đúng là cái đồ sao chổi, mau cút ra khỏi ký túc xá của tụi tao đi, cho dù mày có là bạn tốt của lão Cường đi nữa, nhưng mày cũng thật quá đáng lắm rồi...... Loại sản phẩm không biết rõ nguồn gốc cũng chưa được kiểm chứng thế này, mày cũng dám đem tới cho lão Cường dùng, lỡ như lão Cường xảy ra chuyện gì, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!"
Tưởng tượng đến cảnh huynh đệ 4 năm chung ký túc xá với mình bị một đứa phế vật liên lụy, lão Tam thiếu chút nữa gấp đến độ trực tiếp động thủ đánh người!
Vì thế......
Lão Cường vốn đang muốn nhổ thuốc trong miệng ra, bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ, ngược lại vì huynh đệ nhà mình cãi nhau mà làm hắn sinh lòng áy náy.
Trong lòng lão Cường chợt trầm xuống, trực tiếp nuốt hết toàn bộ thuốc trong miệng xuống!
Mặc kệ loại thuốc mà Đại Hải mua tới có hiệu quả hay không, nhưng đây cũng là một mảnh tâm ý của hắn. Thuốc có hiệu quả thì tất nhiên là tốt nhất, như vậy có thể làm cho lão Tam từ đây về sau không còn tìm Đại Hải phiền toái nữa, thuốc không có hiệu quả thì cũng có thể làm cho Đại Hải về sau không bao giờ lãng phí tiền đến mấy chỗ tiệm tạp hoá trên mạng, mua sắm mấy thứ thuốc lung tung rối loạn này về nữa.
Mấy cái tiệm tạp hoá trên mạng kiểu đó, làm sao có thể có cái thứ gì tốt chứ?
Nếu có thứ tốt, chỉ sợ đã sớm đã bị những người khác chọn đi rồi, làm sao còn đến lượt bọn họ?
Nhưng mà lão Cường cảm thấy hình như mình thật sự có chút đánh giá cao bản thân mình, một ngụm thuốc này nuốt vào, lão Cường thiếu chút nữa bị cái hương bị quỷ dị trong cổ họng kia xộc lên đến hai mắt biến thành màu đen, trong cổ họng, trong xoang mũi, trong phổi tất cả đều là một mùi thúi quái dị làm người khó có thể miêu tả, hít thở cũng không thông, ngay cả linh hồn cũng sắp bị cái mùi lạ này đẩy ra khỏi cơ thể luôn rồi.
Trong mắt hắn hiện lên đốm đốm ngôi sao, gian nan mở miệng nói: "Lão Tam, tao, tao, tao tao không có sao...... Chỉ là cái thuốc, thuốc, thuốc này có hương vị hơi khó chịu mà thôi, tao tao tao không có gì......"
"Sao lại không có gì?! Mày xem mày biến thành bộ dáng gì rồi?! Sao mày lại nuốt hết cái mớ thuốc đó vào trong miệng vậy chứ?!"
Lão Tam tính tình nóng nảy, níu lấy cổ áo Tiền Đại Hải một phen, thiếu chút nữa trực tiếp đẩy người lăn xuống mặt đất.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt này......
Lão Tam lại trợn trừng lớn hai mắt, cả người cương cứng tại chỗ, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hai cái đùi của thanh niên cường tráng, miệng kinh ngạc sắp nói không ra lời.
Chỉ thấy hai cái chân đối phương vốn dĩ bị bó thạch cao thành như hai cái bánh tét, hoàn toàn không thể nhúc nhích thế nhưng lại đang bắt đầu động đậy!
Lão Cường vừa cử động vừa nói: "Đừng đừng đừng đánh, hai đứa bây đừng đánh nhau, nhanh nhanh kiếm cho tao nước miếng uống là được."
Cái người này còn chưa hề ý thức được hai chân của mình đã có thể nhúc nhích, ngược lại còn gấp đến đổ mồ hôi đầy đầu nhìn lão Tam cùng Tiền Đại Hải.
"Lão Cường, mày mày mày mày...... Chân của mày?!! Chân của mày động đậy rồi kìa?! Chân của mày tốt rồi?!"
"Sao lại thế này? Sao lại thế này?! Chân của mày sao lại đột nhiên có thể cử động rồi?! Chẳng lẽ thật sự là do cái thuốc kia sao?"
"Cái gì cử động? Cái gì tốt?" Hoàn toàn bị mùi khó chịu của bình thuốc kia xông lên đến choáng váng đầu óc, lão Cường còn có chút chưa kịp phản ứng lại.
"Chân a! Là cái chân của mày á!" Thấy lão Cường đã di chuyển cả hai cái chân của mình ra đến mép giường, lão Tam kích động đến xoạt một tiếng, trực tiếp buông lỏng tay đang bắt lấy Tiền Đại Hải, nhào về hướng thanh niên cường tráng.
10 giây sau......
Một tiếng thét bén nhọn cắt qua toàn bộ ký túc xá nam sinh của học viện Tây Á.
"Tốt rồi, chân tao thật sự tốt rồi!!!"
......
Một bên khác.
Diệp Văn Nhã đi theo các bạn học khác cùng nhau từ trong ký túc xá xuống dưới, toàn bộ thành viên của trường đều đang ở đây, tất cả đều đồng thời mặc quân trang màu xám đồng phục của Học Viện Hoàng Gia Đế Quốc, trang nghiêm túc mục, mang theo chút u ám bi thương.
Mọi người đi đến vị trí ngày thường mình vẫn đứng trong lễ đường của trường học, lúc này trong lễ đường, ngoại trừ học sinh bọn họ ra, còn có một đám người đặc thù khác.
Đó chính là cha mẹ người thân của những học sinh đã bất hạnh bỏ mình trong cuộc khảo hạch thực chiến.
Cha mẹ của những học sinh đó toàn bộ mặc xiêm y màu trắng hoặc màu đen, đều ôm đầu khóc thút thít, âm thanh ai oán vang lên trong toàn bộ lễ đường.
Những học sinh đã mất cũng là bạn, là người thân của rất nhiều học sinh đang đứng trong lễ đường này, mọi người ai ai cũng đỏ hốc mắt, kỳ thật chuyện như vậy, mỗi năm qua một lần khảo hạch thực chiến đều sẽ xuất hiện. Tất cả những học sinh quyết định thi vào trường quân đội cơ hồ ngay ngày nhập học của năm đầu tiên đã biết, mình có khả năng sẽ có một ngày như vậy. Ngay cả cha mẹ trong nhà cũng rất rõ ràng.
Chỉ là lúc này......
Số lượng học sinh gặp nạn thật sự quá nhiều.
Tổng cộng ước chừng hơn 2400 người! Trong đó còn có vài ngàn người bị thương nặng, hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện trị liệu!
Bởi vậy lần này dưới lễ đường của trường đã trống trải hơn ngày xưa rất nhiều lần, rất nhiều vị trí vốn nên có người đứng bây giờ đều trống không.
Cảm xúc bi thương lan tràn trong toàn bộ lễ đường, hiệu trưởng Bùi đầy mặt bi thống đi tới trên đài diễn thuyết, trên người ông mặc một bộ tây trang màu đen, quầng thâm mắt cơ hồ che không được, đi theo bên cạnh hiệu trưởng Bùi, những giáo viên khác cũng như thế.
"Ta nghe nói lần này có ba người trong ban chúng ta xảy ra chuyện...... Mã Lệ Lệ, Trương Siêu, Từ Phỉ...... ba người bọn họ lần này không thể trở về nữa rồi." Giọng Hoắc Tâm Duyệt nghẹn ngào, hốc mắt phiếm hồng.
Mỗi một ban của hệ Dược có hơn 40 học sinh, là số lượng ít nhất trong số các hệ ở trường, vì vậy mỗi người trong cùng một ban đều thập phần quen thuộc, cho dù ngày thường ba người Diệp Văn Nhã cũng không cùng mấy người Mã Lệ Lệ chơi chung với nhau...... Nhưng mà đột ngột liền có nhiều người trong ban xảy ra chuyện như vậy, trong lòng ai cũng phá lệ khó chịu.
Diệp Văn Nhã thở dài, không biết nên an ủi hai người Hoắc Tâm Duyệt cùng Giản Giai Vi như thế nào. Chiến tranh từ trước đến nay đều tàn khốc, là một quân giáo sinh, bọn họ chỉ có thể thời thời khắc khắc đẩy cao thực lực của bản thân, bảo hộ chính mình, bảo hộ người bên cạnh mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.