Trận tập kích của lũ Trùng tộc lần này quy mô cực kỳ lớn, có ước chừng 40% học sinh bị thương, trong số đó có trên dưới 10% học sinh là bị thương nặng.
Trên quảng trường có khoảng ba trăm người, trong số đó có gần ba mươi người đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Những người bị trọng thương nằm trên mặt đất, một đám sắc mặt trắng bệch, không ít người trên người đều là máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, trong đó vài người còn bị Trùng tộc xé mất một mảng máu thịt khi đang chiến đấu, lộ ra cả xương trắng ghê người.
"Đau! Đau quá!......"
"A a a a!......"
"Chảy máu! Chảy máu quá nhiều rồi! Ô ô ô......"
"Người tới, ai tới đây mau! Có ai mau đến chỗ tôi hỗ trợ mau! ——"
"Có thuốc trị liệu không?! Có ai có thuốc không?! Có ai vẫn còn thuốc chưa dùng hay không? Mau đem đến đây mau, sắp có người không chịu nổi nữa rồi! ——"
Có người thống khổ kêu rên, có người khóc thút thít khóc lóc, có người nôn nóng kêu gọi, trên quảng trường vô số thanh âm đan chéo thành một mảnh, làm người cảm thấy vô cùng áp lực.
Diệp Văn Nhã một đường đi tới, thần sắc ngưng trọng, không nghĩ tới tình huống trong doanh địa lại tệ hơn trong tưởng tượng của cô quá nhiều.
Chỉ cần nhẹ nhàng đưa mắt qua một cái, là thấy được thân ảnh của mấy người bị trọng thương rất nặng.
Trong đó, có một người trọng thương cách bọn họ ước chừng trên dưới trăm bước, là một thanh niên cường tráng bị Trùng tộc xé xuống một miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-duoc-su/1765084/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.