"Bạn học Diệp Văn Nhã, tôi tên Bạch Hạ, mới vừa rồi thật sự rất cám ơn cô, nhưng mà cô dùng cái thuốc gì vậy? Sao có thể lợi hại như vậy chứ?"
Bạch Hạ quơ quơ cái đầu có hơi chút say say, hai ba bước đi về bên cạnh Diệp Văn Nhã, đầy mặt sùng bái nhìn cô, cảm kích trong mắt cơ hồ sắp hóa thành thực chất, "Bạn học Diệp à, nếu không phải cô cứu tôi cùng Phan Mục, hiện tại tôi với lão Phan khẳng định đã biến thành đồ ăn cho dị thú!"
"Trước kia tôi có nghe người ta nói nói cô đến Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc đi học, quả thực là muốn làm lãng phí tài nguyên công cộng của quốc gia...... Lúc đó tôi không tin, nhưng hiện tại tôi tin rồi...... Bạn học Diệp à, cô lợi hại như vậy tội gì còn đến trường học làm chi? Trực tiếp xin tham gia thi tốt nghiệp trường, làm giáo viên đi dạy luôn không phải càng tốt sao?! Đại lão như cô mà còn ngồi trong trường học, vậy mấy bạn học trong ban của cô chắc chắn chịu áp lực rất lớp, chỉ sợ cô còn không mau tốt nghiệp chắc thiên hạ chịu áp lực đến hói đầu luôn quá." Bạch Hạ nói, trong đôi mắt nhỏ phá lệ chân thành.
Tống Giai Nhạc đứng tại chỗ, khóe mắt co rút, từng thấy người ta vuốt mông ngựa, nhưng vuốt mông ngựa đến trôi chảy thoát tục, nịnh hót mà nịt khoa trương như vậy, thật đúng là lần đầu tiên cô mới thấy!
Quan trọng nhất chính là......
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của cái tên đầu trắng dối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-de-nhat-duoc-su/1765057/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.