Sau đó ông ta thình lình mở miệng: “Cháu có ý kiến gì với sản phẩm phát triển lần này không?”
Cách xưng hô của Thái Đại Cường tỏ ra không hề để Hoàng Minh vào mắt, trực tiếp thể hiện thái độ bậc cha chú dạy bảo con cháu trong nhà.
“Giám đốc Thái, tôi cảm thấy không có vấn đề gì.”
Hoàng Minh ấp úng mở miệng, anh ta đương nhiên không có gì để nói.
Hơn nữa anh ta căn bản không có quyền lên tiếng, đương nhiên sẽ không ngu ngốc đưa ra vấn đề gì để tự đâm đầu vào tường.
“Bác không muốn nghe cháu nói cảm thấy, bác muốn cháu nói ra suy nghĩ của mình.”
Thái Đại Cường hừ lạnh một tiếng: “Bác thấy vẫn còn tồn tại một lỗ thủng, cháu phải nói ra cho mọi người nghe một chút, để mọi người biết cháu không phải là một kẻ vô dụng.”
Lời nói dường như mang theo ý châm chọc, thậm chí còn mỉa mai một cách trần truồng.
“Giám đốc Thái…”
Hoàng Minh mở miệng tính nói gì đó thì bất ngờ bị gián đoạn.
Thái Đại Cường bỗng nhiên vỗ bàn một cái, một tiếng “rầm” vang lên, ông ta đứng lên.
“Đúng là láo xược, không biết lớn nhỏ gì cả, cậu phải gọi tôi là bác Thái, có hiểu hay không?”
Thái Đại Cường tỏ vẻ ác liệt, nhìn chăm chăm vào Hoàng Minh.
Cả người Hoàng Minh phát lạnh, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc rặn ra hai chữ: “Bác Thái…”
Nhưng ngay lúc này lại bị một tên thành viên hội đồng quản trị khác cắt ngang.
Tên thành viên này mặc bộ âu phục màu lam, có kiểu tóc “Địa Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-chien-than/229255/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.