Lưu Hỉ Viên chà xát hai tay, bộ dạng rất hèn hạ.
Tô Hàm thấy vậy, trên gương mặt tươi cười bỗng phủ đầy băng lạnh.
Chu Hàn bên cạnh cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lưu Hỉ Viên, trong mắt mang một vẻ không vui thật sâu.
Nhìn bộ dạng này, hình như rất không thích dáng vẻ cười đùa hí hửng của Lưu Hỉ Viên.
Mà Lưu Hỉ Viên thì bước nhanh đến trước mặt Tô Hàm, hỏi cô: “Bà chủ, anh ta là ai vậy?”
Nói xong Lưu Hỉ Viên còn đưa tay chỉ vào Chu Hàn, giống như Chu Hàn là người ngoài vậy.
“Người khác đều gọi tôi là Tổng giảm đốc Tô, vì sao hết lần này đến lần khác anh lại gọi tôi là bà chủ?” Tô Hàm nhăn mày không trả lời mà lên tiếng chất vấn gã: “Không cảm thấy gọi như vậy có vấn đề sao?”
Rất rõ ràng, đây là cô cố ý nhắc nhở Lưu Hỉ Viên, đồng thời để Chu Hàn thấy cô ghét nhân viên tên Lưu Hỉ Viên này.
Nhưng hình như Chu Hàn cũng không suy nghĩ nhiều.
Mặc dù Lưu Hỉ Viên biểu hiện rất quen thuộc với Tô Hàm, nhưng trên người Tô Hàm vẫn luôn có một vẻ lạnh lùng từ chối người ngàn dặm.
Với lại, Chu Hàn tin tưởng Tô Hàm giống như cô tin tưởng anh vậy.
“Vậy được, Tổng giám đốc Tô.” Lưu Hỉ Viên nghe vậy lập tức thay đổi xưng hô, biểu hiện vô cùng nhiệt tình với Tô Hàm.
Chu Hàn nhíu chân mày thật sâu, chẳng qua anh vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lưu Hỉ Viên, không nói lời nào.
“Đúng rồi, Tổng giám đốc Tô.” Đột nhiên Lưu Hỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-chien-than/1035532/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.