Tô Hàm hơi ngẩn ra, vào giờ phút này xem như cô đã biết.
Sợ rằng cô cũng không phải bò ra từ trong hố, trái lại bị vùi lấp càng sâu hơn.
“Nếu không, các người vẫn nên nhốt tôi đi.” Đột nhiên Tô Hàm xoay người, lên tiếng nói với tên Cẩm Y Vệ kia.
Cẩm Y Vệ nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, gã bất đắc dĩ nặn ra một câu: “Cô Tô Hàm, cô vô tội, chúng tôi không thể nhốt cô được, cô vẫn nên nhanh trở về đi.”
Đang lúc Tô Hàm còn muốn kiên quyết ở lại đây, Hào Đoạt đã xông tới.
“Hàm Hàm, anh đến đón em về nhà.” Hào Đoạt cố gắng làm bộ dạng rất thân thiết với Tô Hàm trước mặt Cẩm Y Vệ.
Đôi mày thanh tú của Tô Hàm nhăn lại, mặt đầy vẻ không tình nguyện.
Nhưng Hào Đoạt lại hoàn toàn không thèm để ý, giống như không nhìn thấy.
“Đi thôi, Hàm Hàm.” Hào Đoạt vừa cưỡng ép vừa cứng rắn kéo Tô Hàm vào trong xe, nhấn ga nghênh ngang mà đi.
Mà Tô Hàm không biết chuyện gì hết lại bị Hào Đoạt đưa đi, chẳng qua cô cảm thấy một số việc cần phải đối mặt nói rõ ràng.
Cũng chính bởi vì như vậy nên mới miễn cưỡng đi theo Hào Đoạt.
Nhưng Hào Đoạt cũng không đưa Tô Hàm trở về biệt thự của nhà họ Hoắc, mà là lái xe đến bệnh viện.
Đối với nơi này Tô Hàm cũng không quen thuộc lắm, cho nên cũng không phát hiện phương hướng và đường đi không giống nhau.
Cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mặt đầy vẻ khẩn trương và cảnh giác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-chien-than/1035517/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.