Anh còn kéo tay Tô Hàm, hai người thoạt nhìn vô cùng thân mật.
Cùng lúc khi Hoắc Khai Hà đưa hai người Chu Hàn vào khu vực khách quý, bên ngoài hội trường.
Sau khi Hào Diệu Thiến bị Thanh Long ném ra ngoài, không đến hai phút, trong góc tối xuất hiện một bóng dáng đi ra đánh thức cô ta.
Sau khi Hào Diệu Thiến tỉnh lại, dùng sức lắc đầu, cả người cực kỳ chật vật.
Cô ta chỉ nhớ lúc mình đang trêu chọc người phụ nữ của Chu Hàn, kết quả bị người ta đột ngột đánh ngất.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Hào Diệu Thiến đầu cũng không quay lại, hỏi bóng dáng sau lưng mình: “Anh làm ăn kiểu gì vậy? Người ta động đến tôi anh cũng không biết ra mặt cứu giúp?”
Bóng dáng đó trầm ngâm một lúc: “Ngại quá, cô Hào, vừa rồi người ra tay với cô là Thanh Long, tôi không có tư cách chạm vào anh ta.”
Thực ra anh ta còn một câu không nói ra, anh ta không chỉ không có tư cách, cũng không có lá gan đó.
Tuy bây giờ Thanh Long chỉ còn lại một tay, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người rất lớn, vẫn không thể so sánh như cũ.
“Cái gì? Thanh Long?” Hào Diệu Thiến cau mày, cô ta theo bản năng hỏi một câu: “Là Thanh Long một trong bốn đại tướng? Sao Chu Hàn lại dẫn theo họ đến Cảng Thành vậy?”
“Không, Cô Hào sai rồi.” Bóng dáng kia trong lòng vẫn còn sợ hãi nói ra một câu.
Hào Diệu Thiến trong lòng vui mừng, vội vàng hỏi: “Vậy ý anh là, chỉ có Thanh Long đến, những người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-chien-than/1035506/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.