Gần như cùng lúc đó, một bóng người từ bên ngoài cabin xông vào, nhắm thẳng vào đầu Ngụy Hỏa.
Ngụy Hỏa nhanh nhạy nhận ra tình hình không thích hợp, nghiêng người né tránh, không quay người giơ tay bắn một phát đạn phía sau lưng.
Sau phát đạn đó là tiếng “bụp” vang lên.
Phát bắn của Ngụy Hỏa rơi vào khoảng không. Lần đầu tiên gã thất bại.
Vì từ khi xuất đạo đến nay gã chưa bắn trượt lần nào, bách phát bách trúng.
Nhưng phát bắn vừa rồi lại không trúng đối phương. Đối với một tay thiện xạ, một lần bắn trượt chính là thất bại.
Quả nhiên, ngay tại giây phút Ngụy Hỏa cam chịu số phận, cổ anh ta mềm nhũn.
Bóng người sau lưng Ngụy Hỏa thu tay lại, Ngụy Hỏa nháy mắt gục xuống.
“Hai vị không sao chứ?” Thanh Long xoay đảo mắt, hướng về Hoắc Khai Hà cùng Hoắc Nghệ Tinh.
Hai người hồi thần, trong giây lát quên đi cơn đau từ vết thương trên đùi.
“Không việc gì.” Hoắc Khai Hà chậm chạp phản ứng lại, mặt mày khó coi trả lời.
Ông ta muốn cười, nhưng cơn đau trên đùi truyền khiến Hoắc Khai Hà nhăn nhó mặt mày.
Thanh Long đánh giá qua hai người, vết thương trên người nhìn có vẻ dọa người nhưng vẫn trong tình trạng chịu đựng được.
Nhận ra điểm này, Thanh Long không nói thêm, gật đầu ra hiệu với hai người, lên tiếng nhắc nhở: “Đi nhanh lên.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng dìu nhau đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Ngay lúc này một giọng nói vang lên, một người xuất hiện từ chỗ tối.
Chẳng qua bóng người này có vẻ bự con hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-chien-than/1035495/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.