Thanh Long xảy ra chuyện, Chu Hàn sẽ không để cho những chiến thần khác đi cứu người.
Bởi vì rất đơn giản, Chu Hàn có sự lo lắng của anh. Nếu để cho những chiến thần khác đi cứu người, chỉ sợ sẽ bước theo gót Thanh Long.
Cho nên anh mới có thể lựa chọn tự mình ra tay, lại lặng lẽ ra tay, không cho bất kì kẻ nào biết được để tránh đánh rắn động cỏ.
“Nguyên soái, anh muốn đi đâu?” Đột nhiên, sau lưng Chu Hàn truyền đến giọng nói của Vô Kiểm.
Chu Hàn không quay đầu lại mà nói: “Trở về.”
“Nguyên soái, tôi muốn cùng đi theo anh, chỉ sợ chuyện lần này không đơn giản.” Vô Kiểm thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn ngập vẻ chân thành.
Anh ta đã nhìn ra được chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, hơn nữa rõ ràng lần này rất nguy hiểm.
“Phục tùng mệnh lệnh.” Chu Hàn tăng giọng điệu lên, khiến Vô Kiểm sau lưng phải run rẩy.
“Nguyên soái…” Vô Kiểm còn muốn nói điều gì đó, nhưng Chu Hàn đã đạp chân ga xông ra ngoài.
Rơi vào đường cùng, Vô Kiểm đành phải nhảy xuống từ trần xe, ẩn vào trong màn đêm.
Sau một lát, Chu Hàn nhận được một tin nhắn.
Mở ra xem, là Vô Kiểm gửi tới.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có mấy chữ: “Chiến thuyền vong linh bãi nước cạn.”
Xem hết mấy chữ này, ánh mắt Chu Hàn có chút lạnh lẽo, cơn ớn lạnh truyền từ trong cơ thể ra ngoài.
Đối với chiến thuyền vong linh, Chu Hàn cũng không xa lạ chút nào.
Bởi vì chiến thuyền vong linh này chính là chỗ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-chien-than/1035486/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.