Chỉ là đột nhiên sau ót của gã bị một người đập một cái.
Một trận đau đớn truyền toàn thân, cả người gã cứng đơ tại chỗ.
Phía sau gã Bạch Hổ gắt gao bóp một đống thịt béo trên cổ của gã, sức nặng toàn thân của gã đều dựa vào một đống thịt béo kia chống đỡ.
Tô Học Long đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, gã cảm giác sau cổ sắp bị người ta bóp nát rồi.
“Nguyên soái bảo cậu ăn cơm thì cậu ăn cơm đi, nhiều chuyện như vậy làm gì.”
Bạch Hổ cảnh cáo bên tai Tô Học Long: “Nếu nói nhảm thêm, cẩn thận mạng chó của cậu.”
Nói xong lập tức cưỡng ép Tô Học Long đi đến chỗ ngồi đối diện với Chu Hàn, để cho gã ngồi xuống.
Tô Học Long giống như đang ngồi trên bàn chông vậy, kinh ngạc nhìn về phía Tô Hàm, mở miệng cầu xin tha thứ: “Em họ, có thể tha cho anh một con đường…”
Vừa nói chuyện gã vừa chắp hai tay giống như bái phật vậy, không ngừng chắp tay về phía Tô Hàm.
“Anh họ, thật ra em không phải là người dễ bị khi dễ đâu.”
Tô Hàm bưng một ly rượu vang lên, sau khi cụng ly với Chu Hàn thì nhấp một ngụm nhỏ.
Sau khi đung đưa ly rượu, cô dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tô Học Long.
Tư thế kia cực kỳ giống nữ vương cao cao tại thượng.
Chỉ là, tuy mặt ngoài cô không quan tâm đến sống chết của Tô Học Long, nhưng trong lòng lại đặc biệt xoắn xuýt.
“Em họ, lời này em nói có ý gì, ai dám khi dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-chien-than/1035422/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.