Hành sự của Eva rất nhanh nhẹn, gần như chỉ cần một tối đã tìm ra được toàn bộ giấy tờ tài liệu hồi còn sống của ngài Smith, trong đó gồm cả thư xin nhượng lại cổ phần công ty đã bị từ chối mà Lucerne từng gửi tới. Liền ngay hôm sau, Shinichi lẫn Eva cùng mang tài liệu đi gặp Robin Smith. Anh ta cũng y xì như Shinichi tưởng tượng, lớn lên trong sự che chở và yêu thương của Smith, tính cách của anh ta rất đơn giản, dễ xúc động, còn lâu mới bì kịp sự khéo léo và thuần thục từ Eva. Khi anh ta dùng ánh mắt phảng phất ngờ vực xem số tài liệu này, anh ta cãi bay bay sai lầm chính mình, hơn thế còn chỉ trích Eva rắp tâm lừa gạt. Shinichi và Eva đành phải ra về. “Vô ích… Nếu em là Robin, em cũng sẽ không dễ tin một kẻ mà em đã nghi ngờ lâu như vậy.” Eva ngồi trong xe ủ dột nói. “Đừng nóng vội, có lẽ cũng có tác dụng đó. Anh ta không phải hoàn toàn không bị đả động mà trái lại đã bắt đầu bị lung lay rồi.” Shinichi vừa lái xe vừa an ủi, “Để cho anh ta thêm chút thời gian, chúng ta cố gắng áp lực thêm những vấn đề khác, có lẽ rồi cũng sẽ có lúc anh ta tiết lộ cho chúng ta biết cái công ty ma đấy rốt cuộc do ai đứng tên.” “Còn có thể ai nữa? Dĩ nhiên là Ska Lucerne rồi còn gì! Chỉ có lão mới dám đối chọi với cả Jefferson và tập đoàn Saionji!” “Eva.” Shinichi ngoảnh mặt lại, “Em đã chiến với lão Ska lâu thế chả lẽ còn chưa rõ cung cách của lão ư? Cái công ty ma đó chắc đúng do lão làm chủ rồi, nhưng đâu có nhất thiết là lão đứng tên hở!” Song song lúc này, Kenwa chỉnh trang lại bộ Tây trang, đeo lên cặp kính không số, đi cạnh hắn còn có một cô nhóc trẻ tuổi, tay phải cầm theo một túi hồ sơ. Xe Benz đen của họ lái tới trước một tòa nhà cao ngút thì đỗ, Kenwa từ tốn bước vào đại sảnh, quả nhiên liền bị bảo vệ cản lại. “Xin hãy báo cho ngài Lucerne, tôi là Ogata Kenwa của đại sứ quán Nhật Bản, ngài ấy có thể chọn không gặp, bất quá tôi cam đoan, một tuần nữa dù ngài ấy có muốn gặp, tôi cũng không có rảnh rỗi đi gặp ngài ấy đâu.” Y nhiên, chưa tới năm phút, thư ký của Lucerne nhanh nhẹn mời cả hai người họ lên lầu. Văn phòng Lucerne ngụ trên tầng cao nhất của tòa nhà, bốn phía tường đều là kính cường lực, ánh sáng rạng rỡ, hơn nửa thành phố đều lọt thỏm dưới chân lão ta, rành rành ngay từ cách thiết kế kiến trúc cũng đã lồ lộ được ham muốn thâu tóm của chính lão ta rồi. Con cáo già đang ngồi trước bàn làm việc, vẻ cười trên mặt giống như thân thiết chào mừng khách đến lắm, “Chúc buổi sáng tốt lành, tôi thật sự không ngờ tên tuổi mới của giới ngoại giao Ogata Kenwa lại hạ cố từ xa đến thăm như thế.” Rồi khi trông thấy cô gái nhỏ đứng sau Kenwa, trong ánh mắt lóe lên ý kinh ngạc, xong lập tức liền lắng xuống, “Đây không phải cháu Elle Svenson đó ư? Ông rất tiếc chuyện ba cháu mấy tháng trước, bây giờ cháu vẫn khỏe chứ? Gặp khó khăn gì nhớ phải đến tìm ông nhé, ông và cha cháu là bạn cũ mà.” Elle cười lạnh, “Chuyện của cháu cháu tự xử lý được, không nhọc ngài Lucerne bận tâm đâu ạ.” Lucerne cũng không lấy làm giận, tựa hồ sớm đã đoán phản ứng Elle sẽ là vậy rồi, lão bèn chuyển mắt sang Kenwa, “Thế thì cậu Ogata, tôi thật tò mò nếu hôm nay tôi không gặp cậu thì có chuyện gì sẽ làm tôi hối hận?” Kenwa bật cười khe khẽ, quay đầu ý nhắc Elle. Cô nhỏ mở tập công văn lên bàn, chầm chậm mở, đoạn lấy số ảnh bên trong ra bày trước mặt lão. Lucerne cũng không chủ động cầm xem mà chỉ giữ ý cười chăm chăm nhìn Elle. “Ngài Lucerne, đây là ba kiểu súng tiểu liên và một kiểu súng lục tự động cháu mới thiết kế, cháu đã thành công giúp phí tổn của các anh ấy hạ thấp ít nhất là 1/10, bên cạnh đó khoảng cách thời gian giữa những lần bắn ngắn hơn so với kiểu cũ, sức giật của súng lục bớt xuống 1/5. Điều này có nghĩa, kể cả chúng cháu sẽ bán chúng đi đâu, từ châu Phi đếnTriều Tiên, hay thậm chí Cuba, đối thủ của chúng cháu ắt hẳn sẽ mất hết sức mạnh cạnh tranh rồi.” Lucerne vẫn một mực cười mỉm, “Ông chưa hiểu ý cháu Elle.” “Tôi nghĩ, Elle muốn nói với ngài Lucerne rằng, chủ tịch tập đoàn Saionji nếu có phải vào tù thì cũng không có gì to tát quá, cùng lắm cũng chỉ đổi một chủ tịch trên danh nghĩa mà thôi. Nhưng có những việc làm ăn không nhất thiết phải ở văn phòng mới làm được mà ở trong tù vẫn có thể xử lý suôn sẻ. Chỉ cần ngài Saionji gật đầu, số vũ khí hạng nhẹ này sẽ chảy vào thị trường rất chóng vánh, mà đến lúc ấy thị trường mà Lucerne ngài mất sẽ không đơn giản chỉ có mỗi Cuba đâu.” “Xem ra cậu Ogata muốn làm một vụ với tôi nhỉ?” Lucerne nhướn nhướn mày. “Một vụ cực kỳ lời lãi.” Ogata thấp mình xuống, ánh mắt xoáy thẳng vào Lucerne, “Ngài hãy từ bỏ cái công ty Cuba đó đi thì chúng tôi sẽ cùng chung hưởng bản thiết kế vũ khí hạng nhẹ này cùng ngài, lợi ích chia đều.” Lucerne không đáp gì cả, chỉ nhìn Kenwa. “Đi thôi, Elle. Ngài Lucerne đã quyết định rồi.” Kenwa lại bày ra nụ cười xã giao thường trực, dắt Elle rời khỏi văn phòng Lucerne. Sau khi Valentine nhận được báo cáo điều tra của tập đoàn Saionji, hắn không khỏi thảng thốt bàng hoàng. Từng dòng báo cáo đều sờ sờ cho thấy mỗi một khoản thu nhập của tập đoàn Saionji đều xuất phát nguồn hợp pháp. Tất thảy tài sản chỉ trừ có một số hoạt động nộp thuế có chênh lệch chút đỉnh nho nhỏ, có điều thế so sánh với những công ty khác, tập đoàn này trong sạch đến mức khiến người phải cảm thán không thôi. Nếu Saionji thật sự đã có giao dịch phi pháp thì mọi lợi nhuận phi pháp đã chạy đi đằng nào? Valentine hồ nghi thu hồi lại biểu cảm, hắn đi đến phòng thẩm vấn, đây đã là ngày cuối cùng hắn còn có thể giam giữ Saionji, nếu như vẫn không tìm ra được bằng chứng có ích, hắn chắc chắn phải thả người. “Valentine Carmel, anh còn sáu tiếng nữa.” Akinobu nhìn đến Valentine đẩy cửa bước tới, trầm tĩnh mở lời. “Rốt cuộc cậu đã làm như nào? Hay là phải khen kế toán tập đoàn các cậu thật là tài năng quá?” Valentine quắc mắt, “Sổ sách kế toán công ty các cậu rất sạch sẽ, chuyện này vốn là điều không tưởng.” “Sao lại không tưởng nhỉ? Thứ nhất, phê số sổ sách này không phải kế toán của tôi làm mà là Interpol các anh phái chuyên gia đánh giá. Thứ hai, nếu làm ăn của chúng tôi là trong sạch thì mọi nguồn thu lợi nhuận của tôi cũng đều hợp pháp là điều dễ hiểu mà. Và thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất —— rất nhanh thôi, sẽ có người của quân đội Hoa Kỳ đến tìm anh, mà cấp bậc nhất định cao hơn anh rồi. Sẽ không chỉ là Thiếu tá, cũng không đơn giản Thiếu tướng, người đó sẽ nói với anh, tất cả việc anh làm đều xứng đáng được khen ngợi, song anh phải thả tôi ngay lập tức.” “Quân đội? Cậu đang đùa trò khỉ gì?” Valentine trưng ra thần sắc khinh thường nhưng nội tâm hắn lại ầm ầm sóng gió, đây chính là lần đầu tiên, người trước mắt này chịu nói nhiều với hắn như vậy. Akinobu mỉm cười, không khí thoắt một giây dường như nặng trĩu khiến người ta phải khó thở. Y dùng ánh mắt bình thản nhìn Valentine, ngữ điệu nhẹ nhàng lại bức bách hô hấp của kẻ đối diện, “Anh biết không, trên thế giới có rất nhiều thế lực, đất nước của anh có muốn đối nghịch cũng chả dám, buồn tội lại không ai đủ khả năng thay Chính phủ của anh đi đối nghịch cả. Nếu anh bắt tất cả bọn họ nhốt trong cái phòng bé ti hin này, Chính phủ của anh sẽ khó xử lắm đó.” Ngay tại lúc ấy, có người đi vào, vẫy vẫy tay gọi, “Ê, người anh em, anh nổi tiếng ghê dữ, Trung tướng Reeves đích thân đến gặp anh nè.” Valentine sững sờ đóng đinh tại chỗ, sơ ý lướt thấy ý cười bí hiểm trên môi Akinobu, cơn rét buốt tê tái như đá băng chạy dọc cốt tủy. Thời sự ngay chiều hôm ấy đã đưa tin Saionji Akinobu được vô tội phóng thích. Điều khiến cho truyền thông hào hứng hơn cả là, khi chuyên gia tài chính thuộc Interpol tới tập đoàn Saionji đánh giá và kiểm tra thì lại không phát hiện ra điều gì bất thường dù chỉ một lỗ hổng nhỏ nhoi, vì thế càng chứng tỏ sự hùng hậu về khả năng kinh tế lẫn tiền đồ phát triển khó ai có thể phân tích của tập đoàn, chính bởi lẽ đó, cổ phiếu tập đoàn mới hai ngày trước còn rơi xuống điểm chót cùng giờ không ngừng thăng vọt lên, thậm chí còn tăng cao hơn cả 5% so với kỷ lục cao nhất. Lại thêm tin tức khác đã bóc trần một gã kế toán của tập đoàn Lucerne nhằm nhăm nhe kiếm chác tư lợi nên đã tham ô một phần tài sản công ty, thành lập một công ty ma tại Cuba làm nơi trung chuyển cho buôn lậu vũ khí. Hắn hối lộ nhân viên vận chuyển của Jefferson, giấu số lượng lớn vũ khí dưới khoang đáy Quý Bà Bóng Tối, song không ngờ khi neo tại Cuba rồi thì lại bị tra ra. Eva ngồi xem TV, đến khi nhìn thấy đối tượng bị bắt thì không khỏi hú hét, “Ôi trời ơiiiiiiiiiiiiiiiii —— Peter! Hóa ra cái công ty đó là anh ta đứng tên! Ngu chưa, bị Lucerne bán đứng rồi!” “Bị quả báo đúng tội còn gì nữa.” Shinichi bắt gặp hình ảnh Akinobu bước xuống những bậc thang, trong lòng âm thầm thở dài. Người con trai tao nhã ấy đang bị phóng viên túm tụm vây quanh, micro gí lia lịa, âm thanh bấm máy ảnh tách tách không ngừng, loáng thoáng như thể là trung tâm thế giới, mà vẻ mặt y lại mãi mãi không mang lấy một tia sóng gợn. Shinichi bèn ngoảnh mặt đi, cười khổ… Tôi lo lắng cho cậu có phải thừa rồi không? Cậu hoàn toàn có khả năng tự cứu lấy cậu, hoặc là nói, cậu căn bản sẽ chẳng bao giờ để cậu bị dính vào nỗi phiền phức gì gay go? Có lẽ chỉ có tôi, mới là nỗi phiền phức lớn nhất của cậu thôi nhỉ? Nhưng mà, giây phút ấy, giây phút được thấy cậu vô sự bình an, vì cái gì… lòng tôi lại rộn rạo nhường vậy? “Shinichi! Đi đâu thế!” Eva đứng lên, nhìn theo bóng cậu chộp lấy chìa khóa xe chạy về hướng cửa. “Anh có việc, sẽ về ngay!” Tôi muốn gặp cậu! Tôi muốn gặp cậu ngay bây giờ… Không rõ vì sao, tôi chỉ là muốn được nhìn thấy cậu! Nắng quá chiều hôm tầm bốn giờ vàng ruộm sóng sánh, chiếu lên khuôn mặt Shinichi tản mác một ra một xúc cảm rạo rực. Trái tim cậu bấy lâu vẫn luôn nặng nề, thế mà khoảnh khắc ánh mắt chạm đến hình ảnh người ấy xuất hiện trên TV, nó lại bay lên chấp chới. Cậu rồ xe lái khỏi nhà, phóng vùn vụt qua muôn vàn nẻo đường, mỗi một lần bị gặp đèn đỏ, cậu lại sốt ruột đập đập tay vào vô lăng lái… Muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn thế nữa… Có điều khi cậu lái đến căn biệt thự, phóng viên đang đổ dồn đông nghịt trước cổng, Shinichi ngây dại phì cười. Cậu nhấc tay day hai bên thái dương, khùng quá, hôm nay đã như này, cái tên đó chắc đã đến phòng VIP khách sạn cao cấp ở rồi nhỉ, điên gì mà về nhà để phải chịu đựng đám phóng viên ầm ĩ? Mà, có khi giờ cậu ta đang ở cùng với Amanda, hoặc là thương lượng gì đó với Kenwa cũng nên… Thoáng chốc, tiếng chuông di động cậu vang réo, cậu mở lớn mắt nhìn đăm đắm dãy số hiển lộ trên màn hình. Thế giới này thật quái đản, cậu chưa hề lưu dãy số này lần nào, thế mà chẳng những cậu biết nó là của ai mà còn có thể thuộc làu nó luôn nữa. “Cậu đang ở đâu.” Giọng nói ấy vang lên, trong sự điềm đạm còn ẩn chứa nét mềm mại không đổi. “Tôi đang ở trong xe.” Shinichi nhẹ cười, đây là lần đầu tiên tại thời điểm cậu muốn nghe thấy giọng nói này nhất thì cậu liền được nghe ngay y nói chuyện. “Cậu đang ở cổng nhà tôi.” “Sao cậu biết hở?” Shinichi dụi dụi trũng mắt dấy chút xót cay của cậu. “Tôi nghe thấy tiếng đám phóng viên.” Shinichi mấp máy miệng lắc lắc đầu, không đáp. “Tôi đang ở phòng 1203 khách sạn Imperial[1].” “Ừa.” “Tôi sẽ chờ cậu.” “Ừa.” “Tôi thật sự nhớ cậu.” Giọng nói Akinobu giống như tiếng thở dài của một thế kỷ tàn lụi, khuấy lên thứ tình cảm mong manh nhất trong cõi lòng này. “… Ừa.” Ngón tay Shinichi gắt gao bấu chặt di động, lành lạnh trên mặt thoáng qua, cậu nhấc tay chạm, mới hay dòng chảy đó thực chất sao mà nóng hổi. . / .
Chú thích: 1. Khách sạn Imperial thì có rất nhiều trên thế giới, song nếu tính ở New York thì có một khách sạn đợc biết đến dưới cái tên khách sạn Rockaway Beach nhiều hơn, rất to lớn, được biết đến là “khách sạn lớn nhất thế giới” mang phong cách kiến trúc thế kỷ 19 và trải dài từ đường Biển 110 đến đường Biển 116. tìm k ra ảnh, tại xao :(( :(( :(( :(( :(( *khóc ngập lụt*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]