Còi cảnh sát ò e vọng tới.
“Cậu rời khỏi đây được rồi, Kobayakawa-kun.” Akinobu thản nhiên mở lời.
Shinichi không nói gì cả, chỉ đứng im tại chỗ nhìn y.
Akinobu ngoảnh mặt đi, thở dài, từ trong ngăn kéo lôi ra một khẩu súng lục.
“Gì hả, tôi không đi thì cậu sẽ dùng nó bắn tôi à?” Shinichi nhướn lông mày lên.
“Cảnh sát phòng chống bạo động sẽ tới giải quyết quả bom này, nhưng dù cho quả bom này bị gỡ bỏ cũng không có nghĩa tôi vẫn sẽ còn sống.” Akinobu xoay một vòng khẩu súng lục xung quanh ngón tay, nòng chĩa xuống dưới, đưa qua trước mặt Shinichi.
“Ý cậu là…” Cậu chau mày lại song vẫn vươn tay nhận khẩu súng, “Kẻ gài bom đang ở cách đây không xa theo dõi cậu để đảm bảo rằng quả bom này sẽ nổ?”
“Đúng thế, nếu cảnh sát phòng chống bạo động gỡ bỏ xong quả bom thì việc mà hắn cần phải làm là trực tiếp bổ sung một súng, hiện giờ không chừng hắn đang tìm vị trí tốt nhất để thực hiện bắn tỉa.”
Xe cảnh sát đã tiến vào bãi đỗ xe rồi, bọn họ bắt đầu giải tán dân chúng ở đây.
“Hãy tìm hắn, Shinichi.” Akinobu nhẹ giọng nói.
Đằng sau, cảnh sát đang đi về phía bọn cậu, Shinichi hiểu cậu rất nhanh sẽ bị yêu cầu rời đi.
“Tay cậu run quá, Shinichi à.” Giọng nói Akinobu xuôi theo dải không khí lại dậy ra, “Một khi tay cậu bất ổn, cậu sẽ đánh lạc mục tiêu của chính cậu.”
Shinichi nắm chặt khẩu súng trong tay, không hề ngoái đầu lại nữa.
Cả bãi đỗ xe cứ thế mà bị giải tán trơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-bong-toi/1264828/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.