Akinobu không trả lời, chỉ là lia mắt qua Mizushima nhìn về phía Shinichi.
Bị ánh mắt y gây chột dạ, Shinichi đành sờ sờ đỉnh mũi, “… Lẩu oden[1], cậu đi không?”
Mặt Mizushima rõ là năn nỉ chờ đợi hồi đáp từ Akinobu, trong khi Shinichi thì chỉ muốn đập cho cậu ta vài phát.
“Có.” Theo cái gật đầu khẽ khàng của Akinobu, Mizushima liền biến ra thần sắc của một thiếu nữ mơ mộng, điều này khiến cho Shinichi bất giác nổi sẩn mấy tầng da gà.
Bọn họ rời khỏi cái chốn không thích hợp với học sinh cao trung đi dạo tối.
Không rõ đã đi bao nhiêu lâu, Mizushima cứ kiên trì tìm đề tài nói chuyện, đáng tiếc Akinobu lại chẳng nói dư quá một lời, bầu không khí váng chút lạnh, mãi đến khi được hơi nóng của oden hâm ấm lại đôi ít.
Bấy giờ đồng hồ đã chỉ qua chín giờ rồi, quanh sạp trừ bọn cậu ra thì chỉ còn vẻn vẹn hai người cũng dáng vẻ học sinh nữa thôi.
“Nhắc trước, trước mười giờ là tôi phải có mặt ở nhà rồi, không là lại bị bố tôi tụng cho nghe cả tối đấy.” Shinichi bĩu môi, kỳ thật cậu lo cho tiền của mình hơn nhiều, nếu như cậu có thể chuồn về trước thì chắc sẽ không phải trả tiền nữa.
“Biết roài.” Mizushima trợn mày, “Từ đây về nhà ông mất có hai mươi phút thôi mà.”
Ông chủ làm oden cười tươi với Mizushima và Shinichi, “Đến đấy à? Dẫn theo cả bạn mới nữa cơ đấy.”
“Vâng.” Shinichi thò đầu tìm bạch tuộc viên[2] và tempura[3] mà cậu thích nhất, “Là cái đứa không thích nói chuyện nhiều quá ấy chú.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-quoc-bong-toi/1264797/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.